Hồng Thế Đào là đối tác hợp tác của Thái Thanh Hà, khi đó hai người bọn họ đang cùng nhau phát triển một dự án nghỉ dưỡng. Nếu có thể tự do lựa chọn đối tác, thì Thái Thanh Hà nhất định sẽ không chọn Hồng Thế Đào, bởi vì phong cách sống và nhân phẩm của Hồng Thế Đào đều đáng lo ngại.

Hồng Thế Đào thích chơi đùa với các ngôi sao chưa có nhiều tiếng tăm, và cách chơi của anh ta không giống với Triệu Á Yên. Triệu Á Yên thích kiểu ‘tình nguyện’, mỗi người lấy được thứ mình cần, còn Hồng Thế Đào thì lại không như vậy. Thái Thanh Hà đã nghe một số tin đồn về Hồng Thế Đào, chẳng hạn như anh ta từng ép một nữ diễn viên hút ma túy, và thậm chí là còn ép đối phương quan hệ với tài xế của mình để cho anh ta xem.

Quan niệm của Thái Thanh Hà có phần cổ hủ, cô cảm thấy không thể hợp tác với người có phẩm đức kém như vậy, vì loại người này không đáng tin. Nhưng Hồng Thế Đào là tổng giám đốc điều hành mới nhậm chức của tập đoàn CE, là con trai duy nhất của vị giám đốc cũ. Cô đã hợp tác với CE được năm, sáu năm rồi, vậy nên không có lý do gì để tùy tiện chấm dứt các dự án giữa hai tập đoàn chỉ vì ý kiến cá nhân của mình.

Dù nói vậy, nhưng với dự án khu nghỉ dưỡng hợp tác với Hồng Thế Đào lần này, cô luôn để phó tổng giám đốc của công ty mình là Lão Tôn theo sát, đơn giản là vì cô không muốn tiếp xúc quá nhiều với Hồng Thế Đào, nhưng gần đây Lão Tôn phải về quê chịu tang, mà các công trình tiện ích của khu nghỉ dưỡng lại đang trong quá trình cần xác nhận gấp, vậy nên cô đành phải đích thân đến gặp Hồng Thế Đào.

Cô khởi hành đến khu nghỉ dưỡng vào buổi chiều, sau khi ngồi xe bốn tiếng đồng hồ, và đợi khi đến nơi thì trời đã chuyển sang chạng vạng. Vừa bước vào khu nghỉ dưỡng thì cô đã bắt đầu cảm thấy nhức đầu.

Bởi vì khung cảnh ở đây quá hỗn loạn.

Hồng Thế Đào đang đổ một gói bột vào ly rượu màu xanh, còn những người có mặt ở đây đều đang chơi đùa rất điên cuồng.

Trên sàn nhà vương vãi vài chiếc áo khoác, cũng không biết là của ai tiện tay cởi ra để đó. Mấy người ngồi quanh bàn nhậu đang chơi trò kéo búa bao, có người chơi quá hăng đã vô tình làm rớt một chiếc ly xuống đất, mảnh thủy tinh lập tức văng tung tóe, nhưng lại chẳng có ai để ý. Ở góc phòng còn có một đôi nam nữ đang hôn nhau, xung quanh cũng có vài người đang lớn tiếng hò hét và không ngừng trêu chọc. (App T-Y-T)

Thái Thanh Hà thấy vậy thì hai hàng lông mày càng nhíu lại.

Lúc này Hồng Thế Đào mới để ý thấy Thái Thanh Hà đã đến, anh ta thản nhiên giấu gói bột ở dưới bàn, sau khi giấu xong anh ta mới lên tiếng chào hỏi Thái Thanh Hà.

Thái Thanh Hà đứng đó một lúc rồi thản nhiên đi đến ngồi đối diện với Hồng Thế Đào. Khi hai người bọn họ vừa định nói chuyện thì đèn trên sân khấu đột nhiên tối đi, sau đó bỗng nhiên có người bắt đầu hát:

“Nếu em cần một người yêu thương,

Anh sẽ thực hiện mọi điều mà em mong muốn.

Nếu em muốn đổi cách yêu,

Thì anh sẵn sàng đeo mặt nạ vì em.

Nếu em cần một người bên cạnh,

Thì xin hãy nắm lấy tay anh.

Nếu em chỉ muốn một nơi để trút giận,

Thì anh vẫn luôn ở đây.

Người em đang tìm chính là anh…”

Giọng hát đó nghe có vẻ khàn khàn, lười biếng và pha lẫn với chút quyến rũ, Thái Thanh Hà không thể nhầm lẫn vào đâu được, đó chính là giọng hát của Thịnh Dung.

Thái Thanh Hà nhanh chóng rung động trước giọng hát này. Cô nhìn lên sân khấu mờ tối, và quả nhiên liền nhìn thấy Thịnh Dung. Cậu ta đứng đó trong trang phục chỉnh tề, và đang hát rất say mê, như thể không thuộc về thế giới của những người dưới sân khấu. Dưới sân khấu có người đang hôn nhau, có người đang cởi quần áo, có người đang hào hứng đuổi bắt nhau trong tình trạng để trần nửa thân trên, nhưng Thịnh Dung đang đứng trên sân khấu cao hơn nửa tầng dường như không thấy mọi thứ dưới sân khấu.

Cậu ta nhắm mắt chìm đắm trong thế giới của mình, mặc dù sân khấu đó khá tối và nhỏ bé, nhưng trông cậu ta như thể đang đứng dưới ánh đèn sân khấu của một buổi hòa nhạc, cậu ta vẫn tiếp tục hát đầy say sưa:

Nếu em thích võ sĩ quyền anh, 

Anh cũng có thể đấu vài trận.

Nếu bạn thích bác sĩ,

Chơi trò bác sĩ và bệnh nhân cũng chẳng thành vấn đề.

Nếu em không muốn tự mình lái xe,

Thì anh sẽ là tài xế của em.

Hoặc nếu em thích có người chở đi khắp nơi, thì điều đó cũng ổn.

Người mà em đang tìm chính là anh.

Thái Thanh Hà bỗng nhiên nghĩ đến một truyền thuyết cổ xưa. Trong truyền thuyết đó, giọng hát của nàng tiên cá có thể khơi dậy những ảo tưởng của con người. Những người bị giọng hát mê hoặc sẽ chìm đắm trong những giấc mơ kỳ lạ và quyến rũ, cho đến khi bị nàng tiên cá kéo xuống biển sâu, sau đó sẽ bị chết ngạt và mãi mãi không thể tỉnh lại.

Thái Thanh Hà đang thầm nghĩ, Thịnh Dung có thể là một nàng tiên cá. Cô đứng dưới sân khấu và dùng ánh mắt phức tạp quan sát anh.

Đây là lần thứ hai cô gặp Thịnh Dung, lần đầu tiên là trên giường của cô, lần thứ hai là trong bữa tiệc của Hồng Thế Đào. Cô đã học đàn piano hai mươi năm nay, cho nên rất hiểu rõ những gì thiên phú ban tặng cho Thịnh Dung. Cậu ta là một người rất tài năng, vậy nên cậu ta không nên lãng phí tài năng của mình ở những nơi như thế này, lãng phí trên những người không biết thưởng thức tài năng của cậu ta.

Hồng Thế Đào thấy Thái Thanh Hà cứ chăm chú nhìn Thịnh Dung thì liền hứng thú lên tiếng: “Đây là lần đầu tôi thấy tổng giám đốc Thái chăm chú nhìn người khác như vậy đấy.” Nói xong, anh ta còn hào hứng vỗ tay, rồi hét lớn về phía sân khấu: “Đừng hát nữa!”

Giọng hát của Thịnh Dung đột ngột dừng lại, Thái Thanh Hà cũng lập tức nhíu mày.

Bầu không khí lập tức im lặng. Mọi người đều dừng lại và âm thầm quan sát Thái Thanh Hà vừa đến.

Hồng Thế Đào vui vẻ nói với Thịnh Dung trên sân khấu: “Không cần hát nữa, xuống đây uống rượu đi. Vừa rồi tổng giám đốc Thái nhìn cậu rất lâu, có vẻ là có chút cảm tình với cậu đấy. Cậu ngồi bên cạnh cô ấy đi.”

Thịnh Dung không hát nữa, nhưng cũng không xuống khỏi sân khấu. Cậu ta đứng im không động đậy, và cũng không lên tiếng trả lời. Ánh đèn trên sân khấu lúc này hơi tốt nên không thể nhìn rõ biểu cảm của cậu ta.

Thái Thanh Hà không cảm thấy quá ngạc nhiên trước phản ứng của cậu ta, mà cô chỉ khẽ cười.

Hồng Thế Đào kiên nhẫn chờ thêm một lúc, thấy Thịnh Dung vẫn không hề động đậy. Hồng Thế Đào mỉm cười đầy gượng gạo, rồi quay sang nói với Thái Thanh Hà: “Thằng nhóc này tuy là nhìn rất đẹp trai, nhưng tiếc là lại không biết điều, tính khí quá tệ.” Nói xong, anh ta chợt vỗ mông người đàn ông bên cạnh, và nói: “Tiểu Thịnh không chịu xuống, cậu ngồi bên cạnh tổng giám đốc Thái, rót rượu cho cô ấy và nói chuyện với cô ấy đi.”

Thái Thanh Hà nhìn người đàn ông đó và bỗng nhiên nhận ra cậu ta có vẻ quen thuộc, cô đã thấy cậu ta trong các chương trình tạp kỹ, cậu ta là thành viên khác của nhóm nhạc Phượng Hoàng Bất Tử, tên là Thẩm Lộc.

Trong ấn tượng của Thái Thanh Hà, Thẩm Lộc trong chương trình tạp kỹ là người trầm lặng và sống nội tâm, vậy nên cô nhanh chóng lên tiếng từ chối: “Nếu tôi cứ mải mê nói chuyện với cậu ấy thì e là sẽ không thể bàn công việc với tổng giám đốc Hồng.”

Thẩm Lộc vừa định bước tới, nhưng sau khi cậu ta nghe cô nói vậy thì liền dừng lại. Hồng Thế Đào lại vỗ vào mông cậu ta, và đùa giỡn: “Xem ra sức hấp dẫn của cậu không đủ rồi, tổng giám đốc Thái không muốn nói chuyện với cậu.”

Thẩm Lộc không nói gì, cậu ta chỉ mỉm cười với Thái Thanh Hà. Nụ cười của cậu ta tuy rực rỡ nhưng có phần cứng nhắc, giống như là đang đeo một lớp mặt nạ vậy.

Nụ cười này khác hẳn với nụ cười mà cô thấy trên chương trình tạp kỹ, khiến Thái Thanh Hà nhất thời cảm thấy có chút không thoải mái. Cô không ngờ nhóm nhạc Phượng Hoàng Bất Tử trên sân khấu thì nhìn phong quang vô hạn, nhưng khi xuống dưới sân khấu thì lại khó mà giữ được cả lòng tự trọng. Nếu fan của bọn họ mà biết được thì không biết là những người đó có cảm thấy thất vọng hay không.

Cô không quen với khung cảnh này, cho nên cũng không dám uống gì ở đây, sau đó cô liền mời Hồng Thế Đào ra ngoài nói chuyện công việc. Hồng Thế Đào liên tục từ chối nhiều lần, anh ta nói rằng hiện giờ đã quá muộn nên hay là để ngày mai rồi nói chuyện.

Thái Thanh Hà biết tối nay cô phải ở lại cùng bọn họ một lúc, nên đành thở dài và ngồi uống rượu cùng họ.

Khi đang uống được một nửa thì Hồng Thế Đào bỗng nhiên quay sang bắt chuyện với người phụ nữ ngồi bên cạnh Thẩm Lộc. Người phụ nữ này là quản lý của nhóm nhạc Phượng Hoàng Bất Tử, tên là Tô Phương. Cô ta trông khoảng hơn bốn mươi tuổi, trên mặt lúc nào cũng trưng ra biểu cảm lạnh lùng và sắc sảo. Hồng Thế Đào vừa nói vừa chỉ về phía Thịnh Dung, và bảo Tô Phương gọi Thịnh Dung xuống uống rượu.

Tô Phương đứng lên đi đến bên sân khấu nói chuyện với Thịnh Dung, sau đó Thịnh Dung liền ngoan ngoãn đi xuống sân khấu và đi về phía bọn họ. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Hồng Thế Đào cười nói với Thái Thanh Hà: “Cậu ta chỉ nghe lời Tô Phương mà thôi, chỉ có Tô Phương mới nói được cậu ta.” Trong khi nói chuyện, anh ta đã nhanh chóng đuổi người phụ nữ bên cạnh mình đi để chừa ra một chỗ trống cho Thịnh Dung ngồi cạnh mình.

Thịnh Dung đi đến trước mặt bọn họ, sau đó liền đưa mắt liếc nhìn chỗ ngồi bên cạnh Hồng Thế Đào. Hồng Thế Đào liền mỉm cười với cậu ta, nhưng Thịnh Dung lại không quan tâm đến Hồng Thế Đào, mà trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Thái Thanh Hà.

Thái Thanh Hà khó hiểu nhướng mày.

Hồng Thế Đào lập tức cảm thấy có chút khó chịu, anh ta nở một nụ cười có phần gượng gạo, sau đó liền nhanh chóng tự tìm lối thoát cho mình: “Thằng nhóc này không biết điều như vậy, sao này sao có thể phát triển trong ngành giải trí được chứ?”

Nhưng Thịnh Dung vẫn không đáp lại anh ta. Cậu ta cứ ngồi đó mà chẳng để ý đến ai, không chào hỏi Thái Thanh Hà, và cũng không nói chuyện với những người khác.

Thái Thanh Hà bỗng cảm thấy buồn cười. Lần trước khi Thịnh Dung đối xử với cô như vậy, cô cảm thấy mình gần như muốn phát điên, nhưng bây giờ thấy cậu ta đối xử như vậy với người khác thì cô lại cảm thấy rất hả hê.

Mọi người xung quanh đều đang cố gắng lấy lòng Hồng Thế Đào, làm cho anh ta vui vẻ, để cho anh ta cảm thấy mình vẫn còn giữ được mặt mũi.

Hồng Thế Đào cứ nhìn chằm chằm vào Thịnh Dung, và cũng may là sau đó anh ta không truy cứu thêm. Sau đó anh ta đột nhiên đứng lên, vừa rót rượu cho mọi người, và vừa cười nói: “Chúng ta tiếp tục uống, sau khi uống xong lần này thì sẽ chuyển sang chơi một trò chơi.”

Nói xong anh ta liền hào hứng rót rượu cho mọi người, nhưng từ lúc Thịnh Dung vừa ngồi xuống thì trước mặt cậu ta lại không có một ly rượu nào. Sau khi rót xong cho cả bàn, Hồng Thế Đào liền giả vờ vỗ vỗ trán mình, rồi nói: “Haizz, xém chút nữa là quên mất ca sĩ Thịnh của chúng ta rồi, may mà ở chỗ tôi vẫn còn một ly!” Nói xong, anh ta liền đẩy ly rượu trước mặt mình đến trước mặt Thịnh Dung.

Đó là một ly rượu thủy tinh màu xanh, và phần rượu trong đó chỉ cao bằng nửa ly.

Thái Thanh Hà nhìn ly rượu đó và luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Nhưng cô còn kịp nghĩ ra đó là gì thì Hồng Thế Đào đã giơ ly rượu lên, và nói: “Cheers! Chúng ta khởi động trước một chút nào, để lát nữa mới có sức để chơi trò chơi!”

Sau đó mọi người cũng hào hứng cùng giơ ly rượu lên: “Cheers!”

Thái Thanh Hà cũng giơ ly rượu lên nhưng cô chỉ nhấp môi chứ không uống. Khi giả vờ uống rượu, cô không nhịn được lại liếc nhìn sang Thịnh Dung ở bên cạnh.

Thịnh Dung có vẻ không uống rượu nhiều, cậu ta cầm ly rượu lên nhìn một chút, sau đó khẽ nhíu mày nhìn vài giây rồi nhanh chóng ngửa đầu uống cạn. Dưới ánh đèn, ly rượu trong tay cậu ta phản chiếu ra vài tia sáng xanh.

Thái Thanh Hà nhìn cậu ta một lúc thì bỗng nhớ ra điều không ổn về ly rượu đó: Lúc vừa vào, cô đã thấy Hồng Thế Đào đổ một gói bột không rõ vào một ly rượu màu xanh, và đó chính là ly rượu màu xanh mà Thịnh Dung đang cầm.

Sắc mặt của Thái Thanh Hà lập tức trở nên khó coi, sau đó cô vội vã đưa tay ra nắm chặt lấy cánh tay của Thịnh Dung, nhưng ly rượu đó đã được cậu ta uống cạn một nửa rồi.

Đột nhiên bị nắm tay bất ngờ làm Thịnh Dung lập tức cảm thấy giật mình. Cậu ta chợt dừng lại động tác uống rượu, rồi nhíu mày tỏ vẻ khó hiểu nhìn sang Thái Thanh Hà. Hồng Thế Đào cũng nhanh chóng chuyển ánh mắt sang Thái Thanh Hà, và sau đó mọi người trên bàn rượu đều nhìn theo ánh mắt của anh ta.

Dưới ánh nhìn của mọi người, sắc mặt Thái Thanh Hà dần trở lại bình thường. Cô từ từ buông tay ra, rồi chậm rãi nói: “Uống ít thế này sao đủ chứ?” Sau khi vừa nói xong, cô lập tức giật lấy chai rượu từ Hồng Thế Đào, rồi rót vào ly của mình cho đến khi rượu trong ly tràn hết ra ngoài.

Cô đẩy ly rượu đầy tràn đó đến trước mặt Thịnh Dung và nắm lấy tay cậu ta, sau đó cô nhanh chóng vươn tay lấy đi ly rượu màu xanh trong tay cậu ta.

Thịnh Dung không có biểu cảm gì đặc biệt và để mặc cho cô hành động.

Thái Thanh Hà lấy ly rượu có vấn đề ra, sau đó cô lập tức đặt nó ra xa một bên, rồi nhẹ nhàng cười nói: “Cậu chỉ uống ít thế này thì không đủ đâu. Lúc nãy tổng giám đốc Hồng bảo cậu xuống ngồi cùng tôi, sao cậu lại không xuống vậy chứ? Khó khăn lắm cậu mới chịu xuống đây ngồi, nhưng rồi lại chẳng thèm nói với tôi một lời. Ít nhất cậu phải uống hết ly này để tạ lỗi với tôi.” Sau đó cô lại đẩy ly rượu đầy tràn về phía cậu ta.

Thịnh Dung nhíu mày nhìn cô.

Thái Thanh Hà thầm nghĩ Thịnh Dung sẽ đổ ly rượu đó hoặc không thèm để ý đến cô. Nhưng không sao, miễn là cậu ta không uống ly rượu có vấn đề là được.

Thịnh Dung nhìn cô một lúc lâu, sau đó cậu ta bất ngờ làm ra một việc khiến Thái Thanh Hà cũng không ngờ tới: Cậu ta cầm lấy ly rượu đầy tràn rồi lập tức ngửa cổ uống cạn, một dáng vẻ hoàn toàn hợp tác khác hẳn.

Sau khi đặt cái ly không lên bàn, cậu ta liền khàn giọng nói: “Cô không chịu nói với tôi.”

Thái Thanh Hà ngạc nhiên trước sự hợp tác của cậu ta vào tối nay. Một lúc sau, cô mới nhận ra rằng Thịnh Dung đang giải thích với mình. Cô trách cậu ta không nói chuyện với cô, cậu ta liền nhanh chóng giải thích là vì “cô không nói với cậu ta”.

Mọi người trên bàn rượu đều nhìn thấy sự giao tiếp thân thiết khác thường giữa hai người bọn họ. Sắc mặt Hồng Thế Đào có vẻ không vui. Thịnh Dung đã uống hết một ly rượu, cho nên anh ta không thể lấy lại ly rượu màu xanh và ép Thịnh Dung uống hết, bởi anh ta sợ đối phương sẽ nghi ngờ.

Sau khi uống xong hết một vòng, mọi người bắt đầu chuyển sang chơi trò chơi, không khí trên bàn rượu lập tức trở nên sôi nổi hơn.

Thái Thanh Hà thỉnh thoảng lại đưa mắt liếc nhìn Thịnh Dung. Lúc nãy cậu ta đã uống một chút rượu trong ly màu xanh, cô lo cậu ta sẽ gặp vấn đề, nhưng dường như cậu ta không có phản ứng gì, có lẽ là do liều lượng không cao.

Thái Thanh Hà thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi cô phát hiện Hồng Thế Đào cũng đang lén lút nhìn Thịnh Dung thì bất giác cô lại thấy căng thẳng. Cô không biết mình nên miêu tả ánh mắt của Hồng Thế Đào khi nhìn Thịnh Dung như thế nào. Ánh mắt đó chứa đầy ác ý như thể sắp tràn hết ra bên ngoài.

Khi buổi tụ tập kết thúc, Thái Thanh Hà thấy Thịnh Dung dùng một tay ôm trán, trông dáng vẻ của cậu ta có vẻ không thoải mái cho lắm, nhưng cô chỉ nhìn cậu ta từ xa, chứ không lập tức tiến tới.

Hồng Thế Đào kéo lấy quản lý Tô Phương và nói chuyện gì đó với cô ta, anh ta vừa nói vừa nhìn Thịnh Dung. Ánh mắt anh ta nhìn Thịnh Dung như thể có một con rắn đang trườn trên da của người khác, khiến ai thấy cũng cảm thấy lạnh buốt cả sống lưng.

Thái Thanh Hà đột nhiên nhớ đến tin đồn Hồng Thế Đào ép các nữ minh tinh dùng ma túy, hơn nữa anh ta còn ép bọn họ quan hệ với tài xế trước mặt mình, vậy nên cô không khỏi cảm thấy rùng mình khi thấy ánh mắt của anh ta lúc này.

Cô thoáng do dự một lúc, rồi bước về phía Thịnh Dung. Khi cô bước tới thì Hồng Thế Đào cũng di chuyển theo.

Người đầu tiên đến trước mặt Thịnh Dung là Thái Thanh Hà. Nhìn thấy Hồng Thế Đào từ xa đi tới, cô lập tức đưa tay nắm lấy cánh tay Thịnh Dung.

Thịnh Dung đột ngột ngừng lại, sau đó cậu ta lập tức lấy tay mình gỡ tay cô ra, rồi khó chịu lên tiếng: “Cô đang làm gì vậy?”

Thái Thanh Hà đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, cô lập tức thốt ra một câu mà không kịp suy nghĩ: “Chẳng phải Triệu Á Yên đã giúp các người sao? Nhưng cậu vẫn chưa làm gì cả, nếu tình đúng thì cậu vẫn còn nợ tôi đấy.”

Thịnh Dung mở to mắt nhìn cô, dường như cậu ta không ngờ cô lại thốt ra như vậy.

Thái Thanh Hà cũng nhận ra mình vừa nói gì. Lúc này Hồng Thế Đào đã đến trước mặt bọn họ, nên cô đành cứng đầu đối diện với Thịnh Dung mà không hề tỏ ra sợ hãi một chút nào.

Còn Thịnh Dung thì vẫn còn đang trừng mắt nhìn cô.

Hồng Thế Đào không ngừng đảo mắt qua lại giữa hai người bọn họ. Anh ta cũng đã nghe thấy câu nói vừa rồi của Thái Thanh Hà, và có vẻ như là anh ta đang suy nghĩ gì đó, sau đó bọn họ liền nghe thấy anh ta nói: “Tôi còn tưởng tổng giám đốc Thái không thích chơi mấy cái trò chơi như thế này cơ chứ.”

Thái Thanh Hà nở một nụ cười hoàn hảo nhìn về phía anh ta: “Đó là đối với người không đủ hấp dẫn, còn nếu như đó là người như cậu Thịnh đây, nếu tôi mà có cơ hội giao lưu với cậu ấy thì chắc chắn là những người khác sẽ ghen tị lắm.”

Thịnh Dung không trả lời, cậu ta lại ôm trán, trông có vẻ cậu ta đang không thoải mái cho lắm. Thái Thanh Hà lại nắm lấy cánh tay của cậu ta, nhưng bất ngờ là lần này tay cô không bị cậu ta gỡ ra.

Hồng Thế Đào nhìn chằm chằm hai người bọn họ, cuối cùng anh ta chỉ biết nở nụ cười và nói: “Chúc tổng giám đốc Thái chơi vui vẻ.”

Thái Thanh Hà cũng vui vẻ mỉm cười gật đầu với anh ta: “Cảm ơn anh.” Nói xong, cô nửa kéo nửa đỡ Thịnh Dung vào thang máy. Sau đó cánh cửa thang máy nhanh chóng đóng lại, ngăn cách ánh mắt của Hồng Thế Đào ở bên ngoài.

Lúc này Thái Thanh Hà mới có thể thở phào nhẹ nhõm, và Thịnh Dung ở bên cạnh đột nhiên hắt hơi một cái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play