Ngay bên dưới căn phòng khách này là một "hang nhện" xa hoa. Bữa tiệc tối nay tập hợp đủ loại nhan sắc xinh đẹp và quyến rũ, khiến Thái Thanh Hà cảm thấy tối nay mình đã bị "mỏi mắt" vì cái đẹp. Mặc dù Triệu Á Yên liên tục nhấn mạnh rằng món "quà" này có vẻ ngoài rất xuất sắc, nhưng Thái Thanh Hà vẫn có chút thờ ơ. Nhưng khi thực sự nhìn thấy chàng trai trẻ này, Thái Thanh Hà lập tức cảm thấy lời miêu tả của Triệu Á Yên vẫn còn quá khiêm tốn.

Cô không biết phải miêu tả chàng trai trẻ đang nằm trên giường như thế nào. Cậu ta quá đẹp, đẹp đến mức khiến người ta liên tưởng đến những tinh quái trong "Liêu Trai". Nếu người khác vô tình nhìn cậu ta thêm vài lần thì chắc chắn sẽ bị nhan sắc của cậu ta mê hoặc, và sau đó sẽ sẵn sàng đào hết tim gan của mình ra để mặc cho cậu ta vui đùa trong lòng bàn tay. Tất cả những người đẹp trai xinh gái trong “tổ nhện” bên dưới cộng lại có lẽ cũng không thể so được với một ánh mắt của cậu ta.

Nhưng lý do thực sự khiến Thái Thanh Hà mất tự chủ là đôi mắt của cậu ta, đôi mắt của cậu ta quá giống với Đậu Nhất Minh. Anh ta có một đôi mắt phượng, con ngươi đen nhánh đầy vẻ bí ẩn và sâu thẳm. Trong đôi mắt ấy dường như còn ẩn chứa cả một hồ xuân thủy, khiến người ta chỉ muốn chìm đắm trong ánh mắt mê hoặc đó.

Đôi mắt này giống hệt như của Đậu Nhất Minh. Trái tim Thái Thanh Hà nhất thời không thể chịu nổi áp lực, cái ly đang cầm trên tay lập tức rơi xuống đất, rồi vỡ tan thành từng mảnh.

Tiếng ly thủy tinh vỡ làm chàng trai trẻ bỗng nhiên giật mình. Cậu ta nhìn Thái Thanh Hà đang thất thồ và biểu lộ rõ vẻ mặt chán ghét. Biểu cảm thẳng thừng đó như một hòn đá rơi xuống hồ xuân thủy, làm mặt nước dậy sóng, và biến cậu ta từ một bức tranh tĩnh lặng thành một con người sống động. Ảo giác đẹp đến nhói lòng trên người cậu ta lập tức tan biến, và cuối cùng Thái Thanh Hà cũng lấy lại được quyền kiểm soát cơ thể mình.

Lúc này cô mới nhận ra mình vừa mất tự chủ, nên sau đó liền cúi đầu dọn dẹp các mảnh vỡ thủy tinh rơi vãi trên sàn, và cũng nhân cơ hội đó để che giấu biểu cảm của mình. Cô thu dọn mọi thứ rất chậm, chàng trai trẻ trên giường thấy vậy cũng không nói gì, và cũng không có động thái xuống giường để giúp cô một tay. (App T-Y-T)

Trong sự im lặng này, Thái Thanh Hà cảm thấy có chút khó chịu. Cô không biết tại sao Triệu Á Yên lại tìm một người như vậy, một người có đôi mắt giống hệt với Đậu Nhất Minh. Sau đó cô nhanh chóng đè nén mọi cảm xúc, và đợi cho đến khi tâm trạng ổn định lại thì mới thản nhiên đứng dậy, và dũng cảm nhìn về phía giường.

Rồi cô phát hiện chàng trai trẻ trên giường vẫn giữ nguyên biểu cảm khó chịu như vừa rồi. Biểu cảm đó quá mức lộ liễu, nhíu mày, mím môi, hơi quay mặt đi, một bộ dạng thể hiện rõ sự không kiên nhẫn.

Sự ghét bỏ trắng trợn này khiến Thái Thanh Hà cảm thấy như mình bị xúc phạm. Cô cho rằng dù trong lòng có cảm thấy khó chịu đến đâu, thì khi đứng trước người lạ thì vẫn phải giữ được phép lịch sự tối thiểu. Điều này không liên quan đến tiền bạc, mà là một dạng tu dưỡng tính cách. Có lẽ vì ngoại hình xuất chúng của chàng trai, nên cho dù cậu ta có tỏ thái độ khó chịu đến mức nào, thì mọi người vẫn sẽ dễ dàng bao dung cho cậu ta. Chính vì vậy mà trong cuộc sống của cậu ta dường như chưa từng có trải nghiệm phải nể mặt ai.

Nếu là bình thường, thì Thái Thanh Hà cũng không ngại bao dung một người khác giới có ngoại hình đẹp đẽ như vậy, nhưng đối phương lại khiến cô liên tưởng đến Đậu Nhất Minh, cho nên đã khiến cho tâm trạng của cô trở nên rất tệ. Thật lòng mà nói, cậu thanh niên này đẹp hơn Đậu Nhất Minh rất nhiều, hai người bọn họ chỉ giống nhau ở đôi mắt. Đối với Đậu Nhất Minh, nơi nổi bật nhất chính là đôi mắt của anh ta; nhưng đối với cậu thanh niên này, toàn bộ cơ thể của cậu ta đều là tác phẩm của Michelangelo. Thái Thanh Hà đang âm thầm suy đoán động cơ của Triệu Á Yên, cô thực sự không thể hiểu được tại sao Triệu Á Yên lại mang một người như vậy lên giường của cô. Chẳng lẽ Triệu Á Yên nghĩ cô cần một vật thay thế sao? Nhưng cô chỉ cảm thấy đây là một sự sỉ nhục mà thôi.

Thái Thanh Hà ném mảnh vỡ thủy tinh vào thùng rác, và mang theo tâm trạng rối bời nhìn về phía cậu thanh niên trên giường.

Cậu thanh niên bị nhìn chằm chằm cuối cùng cũng chịu cử động. Cậu ta từ từ kéo chăn xuống, rồi bước xuống giường. Khi đôi chân của cậu ta chạm đất, Thái Thanh Hà mới nhận ra từ nãy đến giờ trên người cậu ta không mặc một mảnh vải nào!

Cậu thanh niên đứng khỏa thân bên cạnh giường, cơ thể cao ráo của cậu ta trông như một bức tượng của nghệ sĩ Hy Lạp cổ đại. Thái Thanh Hà chỉ mới nhìn thấy cơ bụng săn chắc của cậu ta mà đã cảm thấy có một cơn nóng bừng đang không ngừng dâng trào trong người, như thể có những con bướm đang điên cuồng vỗ cánh trong lòng cô.

Cô đột ngột quay đầu đi và không nhìn xuống nữa. Cô cảm thấy rất xấu hổ vì phản ứng vừa rồi của mình, rõ ràng tâm trạng của cô đang rất bực bội, nhưng cơ thể cô thì lại rất thành thật, nó sẽ nhanh chóng phản ứng trước vẻ đẹp, cho dù vẻ đẹp đó chính là đối tượng khiến cô cảm thấy bực bội.

Khi cô vẫn còn đang xấu hổ thì cô bỗng nhiên nghe thấy cậu thanh niên phát ra một tiếng "chậc". Theo phản xạ có điều kiện cô lập tức nhìn thẳng vào mặt cậu ta, nhưng ánh mắt cũng chỉ dừng lại trên gương mặt và không dám nhìn xuống, sau đó cô thấy biểu hiện ban đầu của cậu thanh niên càng trở nên khó chịu, có vẻ như cậu ta rất chán ghét ánh mắt của cô.

Thái Thanh Hà càng cảm thấy xấu hổ và tức giận, nhưng cô đang rất kiềm chế, dù trong lòng đang dâng trào đủ thứ cảm xúc ngổn ngang nhưng ngoài mặt cô vẫn không để lộ ra biểu cảm nào khác thường. Cô càng nhịn càng cảm thấy khó chịu, vậy nên cô đang nghĩ cách nên trút giận lên cậu ta như thế nào.

Đúng lúc đó, cậu thanh niên khỏa thân bắt đầu di chuyển, cậu ta chậm rãi đi về phía phòng tắm, và cuối cùng cũng chịu nói ra câu đầu tiên từ khi gặp mặt: "Tôi đi tắm đây."

Ban đầu Thái Thanh Hà rất tức giận, bởi vì cậu ta rõ ràng là đang nói chuyện với cô, nhưng lại không cho cô một cái liếc mắt nào, nhưng giọng nói của cậu ta đã giúp cho Thái Thanh Hà nguôi giận.

Trước đây cô đã từng nghe thấy giọng nói này.

Thái Thanh Hà là người đã chơi piano hai mươi năm nên cô rất nhạy cảm với âm sắc. Đối với cô, âm thanh của những người khác nhau cũng rất khác biệt. Mặc dù cậu thanh niên kia chỉ mới nói có một câu, nhưng Thái Thanh Hà đã có thể nhanh chóng phân biệt được giọng nói của cậu ta rất đặc biệt, nó ẩn chứa một sự trầm lắng và u buồn, như thể có trọng lực hấp dẫn thu hút mọi người tiến đến gần giọng nói của cậu ta.

Trí nhớ về âm sắc của Thái Thanh Hà rất mạnh, vậy nên cô có thể nhanh chóng xác định rằng cô đã từng nghe thấy giọng nói của cậu thanh niên này, nhưng nhất thời cô chưa thể nhớ ra được mình đã nghe thấy nó ở đâu, sau đó biểu cảm trên gương mặt cô cũng dần thay đổi, và cô bỗng nhiên lên tiếng gọi cậu thanh niên: “Chờ một chút đã.”

Cậu thanh niên dường như không nghe thấy tiếng kêu của cô, cậu ta vẫn ung dung tiếp tục đi vào phòng tắm, và thậm chí là còn chuẩn bị đóng cửa phòng tắm lại.

Lần này Thái Thanh Hà thực sự tức giận. Cô bước nhanh đến bên cửa phòng tắm, tay phải mạnh mẽ đập vào cửa làm phát ra một tiếng rầm, cánh cửa cũng lập tức rung lên dữ dội. Thái Thanh Hà kiềm chế cơn giận rồi lạnh lùng lên tiếng: “Tôi bảo cậu đợi một chút đã.”

Rõ ràng cậu thanh niên này không sợ cô. Cậu ta vô cảm kéo tay cô xuống khỏi cửa, rồi nói ra câu thứ hai trong buổi tối nay: "Cô không thể đợi tôi tắm một chút được sao?"

Thái Thanh Hà vừa nghe giọng nói của cậu ta vừa cố gắng nhớ lại điều gì đó. Chàng trai trẻ đợi hai giây, thấy cô cứ nhìn chằm chằm vào mình mà không nói lời nào thì liền thẳng thừng đóng sầm cánh cửa lại ngay trước mặt cô. Thái Thanh Hà đứng quá gần cánh cửa, nên suýt chút nữa thì đã bị cánh cửa đập vào mũi.

Thái Thanh Hà bị bỏ lại ngoài cửa, mãi một hồi sau cô mới có thể phản ứng lại được. Hóa ra lúc nãy chàng trai trẻ đang hỏi: "Cô sốt sắng đến mức này sao, chẳng lẽ  không thể chờ sau khi tôi tắm xong sao?". Sau khi hiểu ra, cơn giận của cô gần như bùng nổ ngay lập tức, cô hận không thể ngay lập tức phá cửa xông vào để trút hết cơn tức giận trong lòng mình. ( truyện trên app T•Y•T )

Cô đứng ngoài cửa phòng tắm, hít thở sâu vài lần, rồi bắt đầu đi qua đi lại trong phòng. Trước đây cô đã từng nghe thấy giọng của cậu thanh niên này, chứng tỏ là cô đã gặp cậu ta ở đâu vậy nhỉ? Không, cô chắc chắn chưa từng gặp cậu ta, nếu là ngoại hình này, thì nếu cô từng gặp cậu ta rồi thì cô chắc chắn sẽ nhớ.

Hai mắt cô không ngừng dò xét khắp phòng, cô đang tìm kiếm các đồ đạc của cậu thanh niên để gợi nhớ lại danh tính của cậu ta. Nhưng cô không tìm thấy bất cứ vật dụng cá nhân nào của cậu ta. Lúc này, dưới lầu có người đang hát nhạc rock, tiếng trống ồn ào xuyên qua sàn nhà rồi đâm thẳng vào tai cô, khiến cô càng cảm thấy bực bội.

Sau khi bực bội một lúc, đột nhiên có một tia sáng lóe lên trong đầu cô, cuối cùng cô cũng đã biết mình đã từng nghe thấy giọng của cậu thanh niên ở đâu!

Là giọng hát!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play