Thái Thanh Hà đã bỏ ra bốn vạn tệ để Steven yên tĩnh trong một giờ. Những người khác thấy Thái Thanh Hà không thích ồn ào thì cũng không dám làm phiền cô nữa. Chẳng bao lâu sau, bọn họ bắt đầu chuyển sang chơi trò kéo búa bao phạt uống rượu trước mặt Thái Thanh Hà. Người thua có hai lựa chọn: hoặc là uống rượu, hoặc là cởi đồ.

Thái Thanh Hà đang rảnh rỗi nên ung dung ngồi nhìn bọn họ náo nhiệt cởi đồ. Cô thấy có một chàng trai luôn ngồi ở trong góc, người nọ có mái tóc vàng hoe và có đôi mắt phượng hẹp dài. Vì cậu ta có một đôi mắt rất đẹp nên Thái Thanh Hà không nhịn được phải nhìn cậu ta nhiều hơn một lần. Chàng trai mắt phượng này suốt buổi tối không nói nhiều, cậu ta trông có vẻ không quen với hoàn cảnh này, cũng giống như Thái Thanh Hà vậy. Cậu ta luôn ngồi ở rìa đám đông, không có sự hiện diện rõ ràng, và đồng thời cũng không dám tiến đến bắt chuyện với Thái Thanh Hà. Ban đầu cậu ta cứ ngồi yên như thế, nhưng khi đến lượt chơi trò kéo búa bao thì cậu ta bỗng nhiên gặp rắc rối. Cậu ta liên tục thua nên cứ bị bắt cởi quần áo ra mãi, cho đến khi áo trên đã cởi hết, và cậu ta không muốn cởi quần nên liền bị những người khác ép uống rượu.

Thái Thanh Hà âm thầm đếm thì thấy cậu ta đã uống đến ly thứ bảy, trông có vẻ cậu ta không quen uống rượu, cho nên toàn bộ quá trình cậu ta đều mang vẻ mặt gượng ép. Cô còn để ý thấy cánh tay của cậu ta đã nổi lên một vài nốt đỏ nhỏ, có vẻ là vì dị ứng rượu. Khi thấy cậu ta chuẩn bị uống đến ly thứ tám thì Thái Thanh Hà đã lặng lẽ bước tới.

Chàng trai mắt phượng trông có vẻ không mấy vui vẻ, ghế bên cạnh cậu ta trống không và không có ai ngồi, thế nên Thái Thanh Hà liền trực tiếp ngồi xuống bên cạnh cậu ta, rồi đưa tay ngăn lấy ly rượu của cậu ta. Chàng trai mắt phượng ngơ ngác nhìn cô, nhưng cô không nói chuyện với cậu ta, mà nhìn quanh một lượt những người đang hăng say uống rượu, sau đó cô liền giơ ly rượu lên, và mỉm cười hỏi: “Không phiền nếu tôi chơi cùng chứ?” Các chàng trai nghe vậy thì càng reo hò phấn khích hơn và lập tức nói không phiền, sau đó Thái Thanh Hà nhanh chóng uống cạn ly rượu trong tay và tham gia cùng bọn họ.

Đây là ly rượu đầu tiên mà Thái Thanh Hà uống tối nay, cô cũng không biết là loại rượu gì, ngọt ngọt, và có độ cồn không cao. Sau đó, cô thua trong trò chơi kéo búa bao, nên bị phạt uống thêm ba ly nữa. Không lâu sau cô cảm thấy có chút say, nhưng cuối cùng cũng có thể trải nghiệm được cảm giác vui vẻ. Càng uống cô lại càng cảm thấy vui, cười nhiều hơn, và cũng nói chuyện nhiều hơn.

Steven vẫn đứng nhìn ở một bên, nhân lúc Thái Thanh Hà say, cậu ta lén lút tiến đến, sau đó mặt dày đưa mặt mình tiến đến gần miệng cô, và tận dụng thời cơ kêu cô hôn một cái.

Thái Thanh Hà lúc này đã uống đến say mèm nên cũng không quan tâm cậu ta là ai, nên liền ôm lấy cậu ta và hôn một cái lên mặt cậu ta. (App T-Y-T)

Khi mọi người nhìn thấy cảnh tượng đó thì lập tức reo hò một trận, Steven ôm mặt, lại cố tình diễn sâu lập tức ngã nhào xuống đất rồi kêu lên: “Tối nay tôi là người đầu tiên được nữ hoàng hôn đấy, đúng là quá xứng đáng mà!”

Triệu Á Yên bước tới đá cậu ta một cái, rồi nói: “Cậu lỗ rồi. Cô ấy vừa nói nếu cậu không quấy rầy cô ấy thì cô ấy sẽ cho cậu bốn vạn, nhưng bây giờ cậu đã hôn cô ấy, nên chỉ có thể lấy một vạn của tôi mà thôi, vậy là cậu đã lỗ ba vạn rồi đấy.”

Steven vẫn nằm lì dưới đất, và cậu ta vẫn cố chấp nói: “Ba vạn để mua một cái hôn của chị Thái, tôi thấy cũng đáng giá mà!”

Thái Thanh Hà biết những lời này đều là giả, nhưng khi nghe vào thì lại thấy rất dễ chịu. Cô bị lời nói của Steven chọc cười, nên liền mỉm cười kêu cậu ta đứng dậy, và nói: “Cậu nói chuyện dễ nghe thật đấy, vậy nên tôi không thể để cho cậu lỗ đâu.” Nói xong, cô lại hôn cậu ta thêm ba cái nữa. Sau khi hôn xong, cô chợt giơ ba ngón tay lên, và nói: “Không có giới hạn, tôi đã bổ sung thêm ba vạn cho cậu, giờ là đã đủ bốn vạn rồi đấy. Triệu Á Yên trả tiền.”

Steven thoáng ngẩn ra rồi đưa tay sờ mặt mình một lúc, dường như cậu ta không nghĩ cô sẽ làm vậy. Sau đó trong lúc đang chơi hăng say, cậu ta cứ không ngừng chen chúc ngồi ở bên cạnh Thái Thanh Hà, sau đó còn còn tự tiện hôn chân cô, và cũng không thèm chơi với những người khác nữa.

Đêm đó bọn họ chơi đến rất muộn, Thái Thanh Hà có chút chóng mặt, nên cô đề nghị đi nghỉ trước. Triệu Á Yên lập tức đẩy Trần Minh Kiệt đang hôn mình ra, rồi liền dẫn cô lên phòng khách ở tầng trên.

Sau khi Thái Thanh Hà đi được vài bước thì liền phát hiện Steven mặc quần áo chỉnh tề đuổi theo sau lưng cô, cũng không biết cậu ta đã mặc quần áo đàng hoàng vào từ khi nào.

Triệu Á Yên cũng nhìn thấy Steven, cô ấy quay đầu tò mò hỏi: “Sao vậy, cậu muốn chơi tiếp với chị Thái à?”

Steven nghiêm túc gật đầu.

Triệu Á Yên nhẹ nhàng đá cậu ta một cái: “Đi đi, cô ấy hết tiền rồi, cậu tự chơi đi.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Steven nhỏ giọng phản bác: “Tôi không cần tiền đâu, chị Thái rất chu đáo, vừa nãy A Mộc bị dị ứng với rượu, chị ấy còn giúp cậu ta chặn một ly, tôi đều thấy hết cả rồi.” Nói xong cậu ta còn liếc nhìn Thái Thanh Hà một cái, rồi nhỏ giọng nói: “Tôi thích chị Thái.”

Chàng trai trẻ này có thân hình cao ráo, gương mặt đẹp trai, nhưng lúc này lại bày ra vẻ mặt trông có vẻ ngại ngùng, tạo thành sự tương phản mạnh mẽ với sự cởi mở vừa rồi. Vậy nên Thái Thanh Hà không nhịn được liền nhìn cậu ta thêm vài lần. Nhưng hiện tại cô đã uống đến say mèm, cả người đã hoàn toàn mất tự chủ, trong lòng như có một đám bồ công anh bồng bềnh bị gió thổi tan.

Triệu Á Yên nhìn Thái Thanh Hà, rồi nhìn Steven, sau đó cô ấy kinh ngạc lên tiếng: “Ái chà, cậu thật sự động lòng rồi sao! Thật hiếm khi thấy cậu muốn chơi hăng như thế đấy!”

Thấy cô ấy nói thẳng như vậy làm Thái Thanh Hà có chút ngại ngùng nên liền đưa tay sờ sờ mũi, sau đó cô cũng lên tiếng nói đùa rằng: “Cậu nói vậy làm mất hết không khí rồi.” Nói xong, cô lại mỉm cười với Steven. Nụ cười này mang tính thân thiện, chứ không còn cảm giác mập mờ như vừa rồi.

Triệu Á Yên nghe xong thì chợt thở dài: “Cậu muốn chơi cũng tốt, nhưng tối nay tớ đã chuẩn bị một món quà sang trọng cho cậu rồi, cậu ta không phải là người mà tớ đã tìm cho cậu, cậu ráng chờ thêm chút nữa nhé.” Sau đó cô ấy đưa tay đẩy Steven đi và nói: “Nếu lát nữa chị Thái đây vẫn còn muốn chơi tiếp thì tôi sẽ tìm cậu.”

Steven ấm ức dậm chân tại chỗ và không chịu đi.

Triệu Á Yên lại nói: “Tôi cho cậu một tấm séc, trong đó có đủ tiền để cậu mua mươi đôi giày bóng rổ phiên bản giới hạn, như vậy có được chưa?”

Steven nhìn Thái Thanh Hà, thấy cô không có ý giữ mình lại, vậy nên cậu ta đành rời đi với vẻ mặt không cam tâm.

Triệu Á Yên nhìn theo bóng lưng Steven, rồi nói: “Có thể thấy cậu ta thực sự có cảm tình với cậu đấy. Tôi nói rồi mà, nếu cậu chịu ra ngoài chơi nhiều hơn thì nhất định sẽ  có không ít người để ý đến cậu đâu.”

Thái Thanh Hà nở nụ cười có phần bất lực: “Tớ đã ba mươi lăm tuổi rồi đấy, dung mạo bình thường, tính cách tẻ nhạt, chỉ có ưu điểm lớn nhất là có tiền.”

Triệu Á Yên lập tức cảm thấy không hài lòng với lời tự nhận xét của Thái Thanh Hà: “Ưu điểm là có tiền vẫn chưa đủ sao? Người giàu không cần xinh đẹp hay thú vị, chỉ có người nghèo mới cần dùng ‘xinh đẹp và thú vị’ để trao đổi lấy những thứ khác. Chúng ta chỉ cần đợi những người xinh đẹp và thú vị đến làm vui cho chúng ta thôi. Cậu là đang bị thiếu tự tin, tớ nghĩ đều là do cái tên Đậu Nhất Minh đó gây họa! Vừa nhắc đến anh ta là tớ lại thấy tức mà.”

Khi Triệu Á Yên nhắc đến ba chữ “Đậu Nhất Minh”, nụ cười trên mặt Thái Thanh Hà lập tức mất. Cô chán nản đưa tay xoa trán để che giấu biểu cảm của mình.

Nhưng Triệu Á Yên cũng đã tinh mắt chú ý thấy hành động nhỏ này của cô, rồi cô ấy lại thở dài lần nữa: “Được rồi, hôm nay là sinh nhật của cậu, tớ không nhắc đến anh ta nữa. Đừng nghĩ nhiều, tớ đã chuẩn bị một món quà sang trọng để trong phòng khách cho cậu rồi, cứ vui vẻ tận hưởng đi nhé. Cậu yên tâm, ngoại hình của anh ta chắc chắn là kiểu mà cậu thích.” Cô ấy lại nhắc đến “món quà sang trọng” làm cho Thái Thanh Hà không khỏi cảm thấy chút tò mò: “Cậu nói ‘món quà sang trọng’ gì đó là một con người sao?”

Triệu Á Yên tinh nghịch nháy mắt với cô, sau đó cô ấy vẫn cứ thao thao bất tuyệt khen ngợi dáng vẻ và ngoại hình của “món quà sang trọng” mà mình đã chuẩn bị. Thái Thanh Hà tranh thủ sắp xếp lại những từ ngữ của cô ấy, sau đó liền chợt nhớ lại những chàng trai dưới tầng, nhưng cô lại nhận ra không có người nào khớp với những miêu tả xa hoa như vậy, chuyện này làm cô không khỏi cảm thấy nghi ngờ: “Vừa rồi sao tớ không thấy anh ta dưới tầng?”

Triệu Á Yên liền nói: “Khó khăn lắm mới mang người đến được, anh ta thấy ở dưới ồn ào quá nên tớ dẫn anh ta lên phòng rồi.” Sau khi nói xong cô ấy còn nở một nụ cười có phần dâm dê.

Biểu cảm của Thái Thanh Hà có chút phức tạp: “Trông dáng vẻ cậu lúc này giống như đang hành nghề môi giới vậy.”

Triệu Á Yên vỗ mạnh vào lưng cô, rồi nói: “Cậu ăn nói thô tục gì đấy!”

Thái Thanh Hà bị vỗ một cái thì cả người suýt chút nữa đã ngã xuống đất: “……”

Sau khi đã đến trước cửa phòng khách, Thái Thanh Hà cứ chần chừ mãi không muốn vào. Triệu Á Yên thường xuyên chơi như vậy nên cô ấy cảm thấy rất thoải mái, nhưng cô thì chưa bao giờ thử chuyện này, vậy nên khó tránh khỏi có chút ngại ngùng, sau đó cô còn vừa định nói hay là tự ai vào phòng nấy rồi đi ngủ một mạch đến sáng.

Lúc này Triệu Á Yên đã mất hết kiên nhẫn, cô ấy đẩy mạnh Thái Thanh Hà vào trong phòng, sau đó ngoài cửa liền phát ra tiếng khóa cửa. Triệu Á Yên ở ngoài đã nhanh chóng khóa trái cửa lại. Thái Thanh Hà bị kẹt ở trong vặn nắm cửa một hồi lâu nhưng vẫn không mở được, sau đó liền nghe thấy Triệu Á Yên đứng ở ngoài cửa lên tiếng: “Nhanh chóng lên. Tớ sẽ mở cửa cho cậu vào lúc 8 giờ sáng mai, chắc chắn kịp 9 giờ cho cậu mà.”

Thái Thanh Hà ở trong phòng nghe tiếng bước chân của Triệu Á Yên dần đi xa thì thầm thở dài. Cô lại đứng yên bên cửa một lúc, rồi mới quay người đi vào phòng khách. Cô thường ở trong phòng khách này, đây là một căn hộ có phòng tắm riêng trong phòng.

Cô bước vào phòng, và phát hiện đèn chưa bật, nên cả căn phòng lúc này hoàn toàn tối đen. Cô nhanh chóng tìm tới công tắc đèn rồi bật đèn lên, sau khi đèn sáng liền thấy ngay đối diện cửa phòng có một chiếc giường, và trên giường còn có một người đang nằm. Đối phương quấn chặt mình trong chăn, chỉ để lộ một lọn tóc ra ngoài, cho nên không thấy mặt mũi người nọ ra sao.

Thái Thanh Hà đứng yên một lúc nhưng cái chăn vẫn không nhúc nhích, và cô cũng không biết có phải là người bên trong đang ngủ hay không. Thái Thanh Hà thoáng do dự vài phút, sau đó cô bất chợt ngửi thấy mùi rượu trên người mình, nên liền quyết định đi vòng qua giường để đi tắm trước. Hiện tại cô chưa nghĩ ra cách để ‘xử lý’ người trong chăn, nhưng lát nữa cô cũng phải tắm rửa và lên giường đi ngủ.

Sau khi tắm xong, cô quấn chặt mình trong chiếc áo choàng ngủ. Cô đi đến gần giường, và thấy cái chăn vẫn duy trì tư thế cũ, không nhúc nhích, và vẫn chỉ để lộ một lọn tóc.

Cô nghĩ ngợi một lúc, rồi đi ra phòng khách nhỏ để sấy khô tóc, sau đó tự rót cho mình một ly nước lọc, sau đó cô cầm ly nước quay lại bên giường, thì thấy cái chăn vẫn chỉ để lộ một lọn tóc, nhưng tư thế thì đã thay đổi. Rõ ràng đối phương đã tỉnh, chỉ là không muốn lộ mặt ra ngoài mà thôi.

Lúc này Thái Thanh Hà mới bắt đầu cảm thấy ngại ngùng. Mặc dù cô không phản đối lối sống dùng tiền mua tình của Triệu Á Yên, nhưng bản thân cô chưa từng ‘trải nghiệm’ dịch vụ này, cho nên nhất thời không biết phải ứng phó ra sao. Vừa nãy các chàng trai dưới lầu đều rất chủ động, cô tạm thời còn ứng phó được, nhưng còn “món quà” trên giường này, người nọ thậm chí còn không chịu lộ mặt.

Trong lòng Thái Thanh Hà đang thầm nói: Vậy thì thôi. 

Cô mặc áo choàng ngủ đứng bên giường và định lên giường ngủ, chỉ đơn giản là ngủ mà thôi, nhưng trên giường lại không có chỗ cho cô. Đối phương nằm ngay giữa giường, chỉ để lại hai không gian nhỏ ở hai bên cho cô.

Thái Thanh Hà muốn lên tiếng kêu đối phương nhường chỗ cho mình, hoặc trực tiếp bắt anh ta ra ngủ trên ghế sofa nhỏ trong phòng khách, nhưng cô lại nhẹ nhàng gõ vào trụ giường, và hỏi: “Anh tỉnh rồi à?”

Cái chăn khẽ nhúc nhích một chút, rồi sau đó lại yên lặng. Thái Thanh Hà kiên nhẫn đợi một lúc, cuối cùng người trong chăn cũng chịu chậm rãi ngồi dậy. Theo động tác ngồi dậy của người đàn ông, cái chăn dần dần trượt xuống.

Mặc dù Thái Thanh Hà có chút ngại ngùng, nhưng cô lại không cảm thấy căng thẳng hay mong đợi gì cả, cô vẫn cứ đứng yên đó và định để đối phương lên tiếng trước. Nhưng khi cái chăn trượt xuống hoàn toàn, và khi đã có thể nhìn rõ mặt của đối phương, trong khoảnh khắc đó, hai tay cô bỗng nhiên mất hết sức lực và chiếc ly trong tay lập tức rơi xuống đất, và phát ra một tiếng ‘choang’ vang dội, các mảnh vỡ thủy tinh bắn ra rải rác xung quanh, nhưng lúc này cô không có tâm trạng quan tâm đến chúng.

Cô có chút mất bình tĩnh trong giây lát, hai mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm vào mặt của đối phương, và không thể rời mắt dù chỉ là một giây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play