“Biết rồi.”

Khương Phất Y không do dự nhiều, chống kiếm bước ra khỏi cửa.

Thân là thi thể tà tu bị Yến Lan đánh dấu, sống ở thượng thành sẽ không có lợi cho sức khỏe của nàng, Khương Phất Y được an bài sống ở hạ thành và phải dùng thang mây ở bốn góc thành mỗi khi muốn lên trên.

Thang leo luôn mở, không có ai canh gác, nhưng người ở hạ thành tuyệt đối không bao giờ dám lén leo lên, thậm chí còn không dám đến gần.

Vạn Tượng Vu tuân thủ chế độ cấp bậc nghiêm ngặt, mọi hành vi vượt quá giới hạn đều bị phạt nặng.

Ngược lại, sẽ khoan dung hơn với kẻ trộm từ ngoài như Liễu Tàng Tửu.

Tóm lại, bọn họ khoan dung với người khác nhưng lại nghiêm khắc với chính mình.

Có thể tiếp nhận một người không có tài năng như Yến Lan làm thiếu quân, Khương Phất Y có lẽ hiểu được tầm quan trọng của mẹ Yến Lan trong mắt dân chúng, vị cựu thiếu quân có thể thắp đèn trời giao lưu với Thần tộc bên ngoài.

“Đang làm gì vậy?” Khương Phất Y bước ra sân thì nhìn thấy con đường dài bên ngoài đã chật kín người.

Bọn họ lần lượt ngẩng đầu, nàng cũng ngẩng lên.

Trong đám đông đột nhiên vang lên những tiếng reo hò đầy phấn khích.

Chẳng mấy chốc, tầm nhìn của Khương Phất Y đã dừng ở một vật thể hình cầu phát sáng lơ lửng trên trời cao.

Được làm bằng bạch ngọc, có cùng kết cấu với đèn lồng cuộn*, phát ra ánh sáng màu tím, hẳn là linh long. (App T-Y-T)

*灵珑:  một loại đèn lồng giấy trong nghệ thuật đèn lồng Trung Quốc

Có một người đang bay bên cạnh đèn lồng cuộn, bị mặt nạ che một nửa, bàn tay lộ ra ngoài, che lấy đèn lồng cuộn.

Dường như là Liệp Lộc mà Hưu Dung nhắc đến, người đã được phát hiện có thiên phú mạnh mẽ thông qua linh long.

Mạnh đến đâu thì Khương Phất Y không hiểu rõ, vì nàng không biết cách đọc linh long.

Nàng căng tai lắng nghe.

Đã có kế hoạch từ trước, chắc chắn họ đã sắp xếp người khơi gợi lòng nhiệt thành trong dân chúng.

“Đây là thiên phú thứ năm của Liệp Lộc trong năm nay rồi phải không? Hơn nữa, còn là ánh sáng tím thuần khiết.” 

“Cứ tiếp tục thế này, nhiều nhất là ba năm nữa, có lẽ sẽ thăng cấp thành Đại Vu?”

“Liệp Lộc năm nay mới hai mươi hai tuổi, người trở thành Đại Vu ở tuổi hai mươi lăm, trăm năm qua chỉ đếm trên đầu ngón tay.”

Cuộc thảo luận sau đó tự nhiên chuyển sang Yến Lan.

Không ai dám đặt câu hỏi về thân thế của chàng trước công chúng hay bôi nhọ cựu thiếu quân.

Những lời đó chỉ như thêm dầu vào lửa mà thôi.

Khuyết điểm lớn nhất của Yến Lan là không thể thức tỉnh được thiên phú.

……

Khi ánh sáng linh long tắt, Liệp Lộc bay trở lại quảng trường nhỏ bên ngoài Thần Điện, đáp xuống bên cạnh cha hắn ta, tộc trưởng thứ hai của Thiên Linh Tộc - Kê Võ.

Kê Võ hài lòng vuốt ve chóp râu lộ ra ngoài mặt nạ, lớn tiếng nói: “Trước đó tại sao thiếu quân lại hứa hẹn như vậy? Ngày con ta trở thành Đại Vu, hắn sẽ nhường ngôi*, không biết lời hứa đó còn giá trị không?” 

*让贤: nhường ngôi( tức là nhường lại vị trí).

Sầu Cô lạnh lùng nói: “Chờ con trai ngài trở thành Đại Vu rồi nói.”

Kê Võ “ha” một tiếng: “Chỉ là hai ba năm nữa thôi, không biết bà còn gắng gượng đến lúc đó để làm gì?”

Giọng ông ta trầm thấp, đến mức chỉ có một vài trưởng lão xung quanh nghe thấy, không dám để lọt vào tai của đại tế tư trong điện.

Dù sao Yến Lan vẫn là thiếu quân hiện tại, tội bất kính không thể gánh nổi.

Trong ngôi điện.

Giọng nói của vị đại tế tư già nua: “Thiếu quân, con thực sự muốn gánh vác trách nhiệm này?”

Yến Lan: “Đúng vậy, ta không tin tưởng giao đồ mẹ ta để lại cho bất kỳ kẻ nào, cho dù đó là gánh nặng. Hơn nữa, bọn họ không xứng.”

“Con không muốn đợi thêm nữa sao? Với thiên phú hiếm có của con, việc chưa thức tỉnh có lẽ là đang chờ đợi một kỳ tích…”

“Sở dĩ kỳ tích được gọi là kỳ tích, vì chúng hiếm hoi vô cùng, đúng không?”

Đại tế tư thở dài, đôi tay kết ấn.

Từng đợt sương mù bay về phía linh đài của Yến Lan.

“Nhóc con, thứ này một khi tiến vào trong cơ thể, không chết sẽ không dừng lại được.”

Yến Lan từ trong điện đi ra, nhìn về phía Liệp Lộc nói: “Chúc mừng.” Rồi quay sang Kê Võ: “Những gì ta nói, tuyệt nhiên sẽ giữ lời, hơn nữa ngài nói rất đúng, thật sự không cần đợi đến ngày Liệp Lộc trở thành Đại Vu.”

“Ồ?” Giọng điệu của Kê Võ không giấu nổi sự mong đợi.

Yến Lan nhắc nhở: “Lời hứa của ta có một điều kiện, đó là ta sẽ không bao giờ thức tỉnh được bất kỳ thiên phú nào.”

Kê Võ thừa nhận: “Phải, chỉ cần ngài thức tỉnh một loại, cho dù là màu xám xịt, ta cũng sẽ không nhiều lời.”

Yến Lan đi về phía linh long: “Chính là vậy, lần này ta ra ngoài truy bắt tên trộm Liễu Tàng Tửu, trải qua mấy trận chiến, ta đã thức tỉnh thiên phú.”

Lời này vừa nói ra, tất cả trưởng lão đều ngẩn người.

Trong lúc bọn họ ngây người, Yến Lan đã nhảy lên đài cao nơi linh long đang ở, đưa tay ra che phủ nó không chút do dự.

Linh long tĩnh lặng như vật chết.

Mọi người đều nhìn với ánh mắt mỉa mai.

Ngoại trừ Khương Phất Y.

Nàng chớp mắt không thể tin được, nàng đã nhìn thấy gì?

Yến Lan đang... gian lận?

Kê Võ đang muốn cười, lại thấy linh long thật sự được thắp sáng!

Dù ánh sáng nhanh chóng tắt, nhưng nó đủ chói mắt để không ai có thể phớt lờ.

Dưới sân, đám dân làng lập tức xôn xao.

“Linh long có phải là đã sáng?”

“Hình như còn là màu vàng?”

“Không, không thể nào?”

Kê Võ hét lớn: “Tuyệt đối không thể!”

Vàng là thiên phú mạnh nhất, có năng lực thắp sáng đèn trời.

Mẹ của Yến Lan cũng có thiên phú vàng, và trong suốt hàng nghìn năm qua, chưa từng có hai thế hệ liên tiếp kế thừa được nó.

Kê Võ trừng mắt nhìn Sầu Cô: “Linh long vẫn luôn được bà bảo quản. Nói! Bà có phải đã đụng tay đụng chân vào không!”

Sầu Cô bừng tỉnh sau cơn ngây người: “Ngài cảm thấy ta có thể động vào ánh sáng vàng à?”

Kê Võ: “…” 

Không tin, nhất định là gian lận!

Ông ta đang định tiến lên kiểm tra linh long, nhưng không ngờ linh long lại bùng lên ánh sáng chói lóa, không còn ánh chớp* nữa mà còn liên tục tỏa sáng.

³昙花一现 (phù dung sớm nở tối tàn): Ví với sự vật hoặc tình cảnh nào đó xuất hiện một cách ngắn ngủi rồi biến mất. Phù Dung là một loài hoa đẹp, hương lại thơm nhưng lại sớm nở tối tàn. Mình dùng “ánh chớp” cho nó hợp tình cảnh.

Vào lúc chiều tà, dưới bầu trời ửng hồng, nó như mặt trời mới chói sáng, chiếu rọi toàn bộ Vạn Tượng Vu.

Đến khi Yến Lan thu tay lại, ánh sáng linh long vẫn còn đó.

Bất kể tầng trên cung điện, hay tầng dưới lâu đài đều lặng ngắt như tờ.

Trong sự im lặng, đại tế tư từ từ bước ra từ cung điện, dừng lại trước linh long.

Ông ấy run rẩy nâng cao hai tay, hướng về phía trời kính lễ với thần: “Thần trên cao phù hộ, tộc của ta thật may mắn.”

Lời vừa dứt, các trưởng lão, trong đó có Kê Võ đang ngỡ ngàng cũng làm theo, kính lễ với thần.

Bọn họ đồng thanh: “Thần trên cao phù hộ, tộc của ta thật may mắn!”

Đám dân làng ngay lập tức quỳ xuống, hô to: “Thần trên cao phù hộ, tộc của ta thật may mắn!”

Giữa đám đông đang quỳ lạy, Khương Phất Y bỗng trở thành một nhân vật nổi bật.

Nàng đứng giữa đám đông đang quỳ lạy, cảm thấy tê cả da đầu, khi nghe hết đợt này đến đợt khác kêu lên vui sướng: “Thần trên cao phù hộ, tộc của ta thật may mắn.”

Nguy thật rồi, nàng dường như đã vô tình biết được một bí mật lớn.

Khi Yến Lan đưa tay ra bao phủ linh long, nàng thấy rõ ràng, một dư ảnh như làn khói tách ra cơ thể chàng, chui vào linh long.

Khương Phất Y từng thấy thứ đó .

Dưới Bắc Hải có di tích kiến trúc đổ nát, trên di tích lưu lại rất nhiều bích họa cổ, trong đó có một đoạn giới thiệu về sinh vật này.

Ký Hồn tộc.

Chúng ký sinh trong linh hồn của các loài khác, ăn các linh hồn, đến khi ăn sạch hoàn toàn, sẽ chuyển sang vật chủ khác.

Thường thì chúng chỉ ký sinh vào những người bình thường, bởi bất cứ ai có chút tu luyện đều có khả năng tiêu diệt chúng, vì vậy sinh vật này đã trở nên rất hiếm hoi.

Trừ khi chủ động cung cấp nuôi dưỡng.

Ví dụ, nếu mẹ của Yến Lan nuôi một con Ký Hồn, lấy linh hồn làm thức ăn dài, Ký Hồn sẽ hấp thụ một ít sức mạnh thiên phú của bà ấy.

Hiện tại Ký Hồn này đang ký sinh trên người Yến Lan, chàng có thể sử dụng thiên phú còn sót lại trong Ký Hồn.

Đặt giả thiết to gan hơn một chút.

Vu tộc từ lâu đã không còn Đại Vu có thể thức tỉnh thần lực sắc vàng, việc đổi tên tộc có thể chính là một dấu mốc.

Đại Vu cuối cùng có sức mạnh thắp đèn trời, sợ rằng dân làng sẽ mất niềm tin, sợ Vu tộc sẽ không còn được người người kính sợ, càng sợ không còn liên lạc được với Thần tộc, khiến thế giới này thành một hòn đảo biệt lập, nên đã nuôi dưỡng một con Ký Hồn, để năng lực của mình được truyền lại cho thế hệ sau.

Ký Hồn thực sự trở thành một pháp bảo bảo tồn thiên phú.

Đó là một giải pháp tốt.

Cái giá phải trả là các đời sau sử dụng cần phải hy sinh linh hồn, không chỉ chịu nỗi đau bị gặm cắn suốt đời, còn sớm dẫn đến cái chết.

Chính vì vậy mà vị thiếu quân trước đây sức khỏe dần suy nhược, sau khi thắp đèn trời một lần thì không còn đủ khả năng nuôi dưỡng, nên đã chết yểu?

Khương Phất Y tùy tiện suy đoán, đột nhiên thắc mắc làm sao mình có thể nhìn thấy Ký Hồn?

Ở đây rất nhiều Đại Vu đều không thấy được, tại sao nàng lại có thể nhìn thấy?

Bởi vì trạng thái hiện tại của nàng không bình thường, là “người chết”?

“Chủ nhân mới của ta.”

Một làn khói bay ra từ linh long, ánh sáng vàng từ linh long hoàn toàn bị dập tắt.

Mặt đất trở về bóng tối, nó lơ lửng bên cạnh Yến Lan, hóa thành một móng vuốt, chỉ thẳng vào Khương Phất Y đang đứng giữa đám đông phía dưới, “Hình như nàng ấy có thể nhìn thấy ta…”

Khương Phất Y có chút không kịp phản ứng khi nó chỉ vào nàng.

Đặc biệt là Yến Lan nhìn xuống nàng với ánh mắt cảnh giác cao độ.

Thông qua chiếc mặt nạ đáng sợ, Khương Phất Y cảm thấy trái tim đã lâu không hoạt động của mình, có lẽ bị sợ tới mức muốn đập trở lại.

Đột nhiên, Yến Lan từ trên cao nhảy xuống.

Đôi cánh đen xòe ra, đáp xuống trước mặt Khương Phất Y.

Xung quanh nàng đều là dân làng, Yến Lan không tiếp đất, dừng ở gần đầu nàng, ngược lại ngẩng đầu nói với trưởng lão: “Không cần được nàng chạm vào linh long, hiện tại ta không còn sợ khí độc của đầm Ma Quỷ, đưa nàng đi xác minh xem, rốt cuộc có phải là dân ta hay không.”

Khi thước trắc tinh được ném, lối vào đầm Ma Quỷ lập tức hiện ra.

Chàng nghiêng người bắt lấy cổ tay Khương Phất Y, kéo nàng ra khỏi đám đông, bay về phía cổng.

Bên tai Khương Phất Y còn vang vọng: “Thần trên cao phù hộ, tộc của ta thật may mắn!"

Nàng cũng thầm cầu nguyện trong lòng: “Thần trên cao phù hộ, Đại Vu ở đầm Ma Quỷ đó nhất định là cha của ta* đấy!”

*我亲爹: thán từ diễn tả tâm trạng bất lực.

Nếu không, Khương Phất Y nhất định phải nghĩ cách trốn thoát.

Kẻ này không thức tỉnh được thiên phú của Đại Vu, nhưng thực lực còn đáng sợ hơn tất cả Đại Vu có mặt ở đây cộng lại.

Bằng không, đại tế tư tuyệt đối không thể vượt qua đám người đã thức tỉnh thiên phú, giao Ký Hồn từ tổ tiên truyền lại cho chàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play