Màn đêm bao phủ Vạn Tượng Vu, người dân trên phố vẫn còn say sưa trong niềm hân hoan, mãi lâu sau mới dần tản đi.
Sầu Cô đem linh long về phủ, gọi con gái, “Hưu Dung, con nhìn thấy rồi nhỉ, con còn lời nào muốn nói không?”
Sầu Cô và thiếu quân trước đây là tỷ muội ¹kim lan, coi Yến Lan như con mình, từ lâu đã có ý định ghép đôi con gái mình với Yến Lan.
¹金兰: chỉ tình bạn, sau dùng để chỉ anh chị em kết nghĩa
Nhưng con gái không muốn, coi thường Yến Lan không thể thức tỉnh được thiên phú, viện lý do rằng phải nghĩ cho đời sau, không thể quá ích kỷ.
Sầu Cô không nói nên lời, biết rằng con gái đang oán trách mình.
Phu quân của Sầu Cô là một người ngoài tộc, một người bình thường không có tu luyện, khiến thiên phú của Hưu Dung cũng không mấy nổi bật.
Nếu con gái muốn chọn Liệp Lộc, thì chọn thôi, Liệp Lộc cũng theo nàng ta lớn lên, cách đối nhân xử thế cũng không đến nỗi tệ.
Con cưng của trời, không muốn khuất phục dưới người khác, muốn tranh giành vị trí thiếu quân thì có thể hiểu được.
Nhưng con gái đã giúp hắn ta đối phó với Yến Lan, nhiều lần làm Yến Lan xấu hổ trước mặt mọi người, giờ đây còn muốn đẩy chàng vào bước đường cùng, điều đó Sầu Cô không thể chấp nhận.
Bà đã giáo huấn, trừng phạt, nhưng tất cả đều vô ích.
Hưu Dung nhàn nhã tựa vào lan can, liếc nhìn linh long nói: “Mẹ, trong này có gì đó kỳ quặc.” (App T-Y-T)
Sầu Cô không nói nên lời: “Ngay cả con cũng nghi ngờ mẹ động tay động chân?”
Hữu Dung hiểu rằng bà không thể: “Thực sự thức tỉnh, thắp sáng linh long sẽ không gây tổn thất gì, nếu Yến Lan giở trò, sẽ bị phản ứng ngược. Nên sau khi hắn thắp sáng linh long, không dám nán lại mà lập tức lấy cớ đi đầm Ma Quỷ để trốn thoát, nhưng hắn căn bản không chống chọi được độc khí ma quỷ, chỉ có thể dẫn Khương Phất Y đợi ở bên ngoài. Con đã phái người đến đó, chỉ cần xem thử hắn có ở đó hay không là rõ cả thôi.”
“Con…” Sầu Cô bị nàng ta làm tức giận đến đau đầu: “Con nhỏ cứng đầu này, rốt cuộc con muốn làm gì?”
Hưu Dung đi tới nắm lấy cánh tay bà, oán trách: “Mẹ à, là con gái hỏi mẹ muốn thế nào mới đúng. Liệp Lộc là con rể tương lai của mẹ, người tỷ muội tốt quá cố của mẹ quan trọng, nhưng hạnh phúc của con gái lại không quan trọng sao?”
Sầu Cô xoa thái dương: “Mẹ không hiểu, rốt cuộc thiếu quân có chỗ nào không tốt? Lúc nhỏ con không phải rất thích ngài ấy sao?”
Hưu Dung cười nói: “Mẹ là trưởng lão, cảm thấy hắn tốt bụng là bình thường, chúng con cùng nhau lớn lên, con biết rõ hắn vô vị thế nào.”
Thật sự Sầu Cô cũng hiểu được phần nào.
Vu tộc nam nhiều nữ ít, Hưu Dung là con gái của đại trưởng lão, lại xinh đẹp, từ nhỏ đã được Liệp Lộc cùng mấy người khác tôn thờ như báu vật.
Chỉ có Yến Lan là chưa bao giờ chiều chuộng nàng ta.
“Con gái…”
Hưu Dung ngắt lời: “Được rồi mẹ, nếu hắn thực sự có năng lực, chúng ta không thể thắng được. Còn không có năng lực thì từ bỏ vị trí thôi. Với tình cảm giữa chúng ta, mẹ còn lo chúng ta sẽ giết hắn sao? Thực tế, mẹ tốt nhất nên hy vọng Yến Lan gian lận, từ khi chúng ta đổi tên tộc, chẳng phải ai thức tỉnh thiên phú vàng đều đoản mệnh hay sao.”
…
Đầm Ma Quỷ.
Một gợn sóng nước xuất hiện giữa không trung, hai bóng người đột nhiên xuất hiện.
Yến Lan vẫn nắm chặt cổ tay Khương Phất Y, kéo nàng rơi xuống.
Khương Phất Y nhận thấy có điều bất thường, dường như đây không phải là rơi xuống đất, mà là mất kiểm soát “rơi xuống”.
Nàng nhanh chóng giơ cánh tay còn lại lên, nâng cao thanh kiếm Tâm trong tay để giảm tốc độ rơi xuống.
Nhưng Yến Lan vẫn đang rơi, sức nặng của cơ thể buộc chàng phải buông tay, khiến tốc độ rơi càng nhanh hơn.
Khương Phất Y không còn sức quan tâm chàng, dù sao từ độ cao này rơi xuống cũng không chết được.
Khi còn cách mặt đất hai ba thước, Yến Lan đột nhiên thức tỉnh, vỗ cánh, đáp thẳng xuống đất rồi loạng choạng tiến về phía trước, sau đó duy trì tư thế hơi cúi đầu.
Khương Phất Y đáp xuống bên cạnh chàng, nhìn thấy một chuỗi hạt máu chảy từ mặt nạ chàng.
Sau khi hơi thở ổn định, đợi chàng đứng vững, Khương Phất Y mới hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
Yến Lan lắc đầu: “Thắp sáng linh long, thật sự tốn quá nhiều năng lượng.”
Khương Phất Y đoán là phản ứng ngược, vừa mới tiếp nhận Ký Hồn đã giải phóng nhiều sức mạnh như vậy, gặp phản ứng ngược cũng là chuyện bình thường.
Chẳng qua, phản ứng ngược đã vượt ngoài sức tưởng tượng của nàng.
Nỗi sợ hãi ban đầu trong lòng Khương Phất Y cũng vơi đi phần nào, tình trạng hiện tại của Yến Lan cũng không khá hơn nàng là bao.
Nàng đề nghị: “Trước tiên hãy nghỉ ngơi một chút?”
Yến Lan ổn định tinh thần, đi về phía trước: “Không cần, ta không sao, không nên ở đây lâu.”
Không chừng lúc sau sẽ có người tới, không thể để bọn họ nhìn thấy chàng vẫn còn nán lại đây.
Khương Phất Y thấy Yến Lan bước đi loạng choạng, chân tay không vững.
Nhìn lại khu rừng bao phủ trong sương mù đen phía trước, có thể mơ hồ nhìn thấy thân cây khô héo, tựa như một đám yêu ma đang nhảy múa điên cuồng.
Khương Phất Y không biết phải làm sao, chỉ có thể đi theo.
Nếu không tin chàng, điều đó có nghĩa nàng đã nhìn thấy chàng gian lận và biết chàng đang bị phản ứng ngược.
Yến Lan nhắc nhở nàng: “Đầm Ma Quỷ khắp nơi đều có cạm bẫy, ngươi cố gắng dẫm lên những nơi ta đã đi, đừng đứng quá xa ta.”
Khương Phất Y đang định gật đầu, trước mắt đột nhiên xuất hiện một mặt quỷ cực lớn, biết là Ký Hồn xuất hiện lừa gạt nàng, nàng lập tức giả vờ như không nhìn thấy.
Nhưng cũng không thể giả vờ bình tĩnh, lúc tiến vào rừng rậm, Khương Phất Y run rẩy hỏi: “Nơi này tên là đầm Ma Quỷ, phải chăng thật sự có quỷ?”
Một lúc sau, mới nghe thấy Yến Lan ở phía trước nói: “Quả nhiên có một phong ấn ma quỷ cổ xưa, những khí độc ma quỷ này do nó phóng thích ra. Nhưng ngươi không cần lo lắng, có cha ta ở đây canh giữ, nó không thể trốn thoát.”
Khương Phất Y nghe đến hai chữ “phong ấn”, trong lòng liền cảm thấy không thoải mái, cố ý nói ngược lại: “Ta khuyên ngươi không nên tự phụ như vậy, trên đời này không có gì là không thể, cũng không có phong ấn nào là không thể bị phá vỡ.”
Không phải nàng vừa trốn thoát khỏi Bắc Hải xa xôi sao?
Yến Lan nghe được sự oán hận nàng ẩn giấu, tưởng nàng đang nói đến việc bị nhốt trong quan tài: “Xin lỗi, ta nói sai rồi.”
Khương Phất Y nói xong liền cảm thấy hối hận, không có liên quan gì đến chàng, nhưng nàng lại lười không muốn giải thích quá nhiều: “Ngươi cũng không phải là không có lỗi, bởi vì trước đó ngươi đã nói sai một câu.”
“Hả?"
“Ngươi nói với người khác rằng ta có thể là muội muội của ngươi, nhưng thực tế ta nên là tỷ tỷ của ngươi mới đúng.”
Nàng nhìn thấy bước chân loạng choạng của Yến Lan hơi dừng lại một chút.
Khương Phất Y nói với chàng: “Ngươi còn chưa đến hai mươi tuổi, trong khi mẹ ta đã sinh ra ta từ rất lâu rồi.”
Không biết ở trong vỏ sò bao nhiêu năm: “Thời gian đó không thể không tính, từ khi ta sinh ra cho đến khi đến với thế giới này ít nhất đã hai mươi mốt năm.”
Yến Lan cau mày: “Không được, tuổi linh cốt của ngươi nhỏ hơn ta khoảng ba tuổi.”
Khương Phất Y cố gắng giải thích: “Đó là vì ta... Trước đó ta đã từng luyện khôi phục xác chết, nhưng bị phong ấn trong quan tài, cơ thể không thể phát triển được nữa.”
Yến Lan dừng lại hoàn toàn, quay đầu nhìn nàng: “Ngươi có ý thức khi cơ thể ngừng phát triển không?”
Khương Phất Y lắc đầu: “Chỉ trong trạng thái ngủ say, không có bất kỳ ý thức nào.”
“Cho nên thời gian của ngươi hoàn toàn dừng lại.” Yến Lan tiếp tục đi về phía trước, lực nói yếu ớt: “Ta vẫn lớn hơn ngươi, nếu ta và ngươi thật sự có cùng cha, ta là ca ca.”
“Được rồi, ngươi là ca ca.” Khương Phất Y không hiểu chuyện này có gì mà cãi nhau, bị Ký Hồn phản ứng ngược suýt ngất đi vậy mà còn muốn cãi nhau với nàng.
Nàng bỗng bật cười: “Thái độ như vậy của ngươi ít nhiều mới giống một người thiếu niên.”
Nhìn bộ dạng quái dị Vu tộc của chàng, giọng nói bị che lấp bởi chiếc mặt nạ xương, cách nói chuyện làm việc như ông cụ non, nếu Hữu Dung không nói tuổi của chàng, Khương Phất Y còn tưởng chàng đã không còn nhỏ tuổi nữa.
Yến Lan thản nhiên hỏi: “Ồ? Vậy thiếu niên trong lòng ngươi trông như thế nào?”
Người thiếu niên à?
Một bóng dáng mơ hồ chậm rãi xuất hiện trong đầu Khương Phất Y, nhưng lại tan biến như làn khói, không thể nào bắt giữ được.
Nàng ậm ừ: “Giống như Liễu Tàng Tửu…”
Yến Lan khẽ cười một tiếng, nói tiếp: “Giống như hắn, bồng bột, không suy nghĩ làm bậy sao?”
Khương Phất Y: “…” Ngươi thật kiêu ngạo đấy ca ca.
Hai người không tiếp tục nói chuyện.
Nó chỉ xuất linh hồn thử nghiệm một lần, rồi ngừng chuyển động.
Yến Lan cũng không nhắc tới.
Khương Phất Y nghĩ thầm trong lòng, có lẽ chàng định nhờ cha mình xác minh trước rồi mới nói tiếp, tùy thuộc vào mối quan hệ huyết thống mà có cách đối đãi khác nhau.
Vì vậy tốc độ của chàng vừa yếu vừa nhanh, Khương Phất Y dựa vào kiếm đuổi theo cũng rất mệt.
Thật sự Yến Lan cũng không quá để ý tới chuyện này, chàng không nghĩ Khương Phất Y có thể nhận ra Ký Hồn, đoán được tác dụng của Ký Hồn.
Điều quan trọng nhất là, chàng sắp ngất đi, không còn sức lực để phân tâm.
Yến Lan đã sớm chuẩn bị tinh thần, dung hợp Ký Hồn sẽ rất đau đớn, nhưng vẫn xem nhẹ nỗi đau như thể đang xé toạc linh hồn của mình.
Hoặc là chàng đã đánh giá cao khả năng chịu đựng của mình.
Tuy nhiên không còn cách nào khác.
Vu tộc giờ đây có thể sống sót trong kẽ hở, giữ được vùng đất thuần khiết Vạn Tượng Vu này và các linh vật tổ tiên để lại, chính là dựa vào năng lực giao tiếp với Thần tộc.
Nên cứ sau vài trăm năm, bọn họ phải lấy Ký Hồn ra, để cho thế giới biết bọn họ vẫn còn hữu dụng.
Có khả năng hỏi Thần để cứu thế.
Đáng tiếc, thế giới hiện nay hỗn loạn, con người ngày càng vội vàng, chỉ chú trọng vào lợi ích trước mắt, hàng trăm năm thực sự là quá lâu.
Đáng lẽ Yến Lan phải nhận Ký Hồn từ năm mười tuổi, càng bị ký sinh sớm thì càng bớt đau đớn.
Nhưng chàng từ nhỏ đã quá ưu tú, sự ưu tú độc nhất vô nhị này khiến chàng ảo tưởng, rằng có lẽ chàng không cần dựa vào Ký Hồn, có thể thực sự đánh thức thiên phú.
Vẫn tiếp tục chờ.
Dù có bị người khác chế nhạo thế nào, chàng vẫn luôn tin tưởng vào bản thân, vẫn tiếp tục chờ.
Hôm nay không thể chờ đợi thêm được nữa, nhưng điều này lại không liên quan gì đến việc bị bọn họ ép buộc, mà lại trở thành một cơ hội.
“Chúng ta sắp tới rồi.”
Yến Lan dừng lại.
Khương Phất Y theo sát, gần như không kịp dừng lại, suýt đâm vào lưng chàng.
Khương Phất Y kiễng chân nhìn về phía trước, ở cách đó khá xa có một hang động mờ mờ: “Tiền bối Kiếm Sinh sống trong đó à?”
Yến Lan dừng lại từ xa, nhắc nhở nàng: “Khương cô nương, cha ta tính tình không tốt, nhưng không nhắm vào ai cả.”
Khương Phất Y đã chuẩn bị sẵn tâm lý: “Ngươi cũng ‘không quá tốt’, có chút khép nép có phải không?”
Thế nhưng Yến Lan không phủ nhận: “Dù sao, nhất định phải chú ý lời nói, trước khi sự việc được làm sáng tỏ, ngươi không được tùy tiện nói ra từ ‘phản bội’, nếu không, ta sẽ lập tức bị ném vào đầm Quỷ.”
Khương Phất Y nghiêm túc gật đầu, bị thái độ thận trọng của chàng khơi dậy chút khẩn trương, nhưng: “Tại sao ta mắng ông ấy, ông ấy lại ném huynh?”
Yến Lan: “Bởi vì không thể nói lý với ông ấy.”
Khương Phất Y: “...”
“Ta đã hiểu.”
“Vậy đi thôi.” Yến Lan dẫn nàng đến gần hang động.
Khương Phất Y vừa giơ kiếm Tâm lên, lại thấy Yến Lan dừng lại, tấm lưng hơi cong do phản ứng ngược, căng chặt như một cây cung được kéo căng ra.
Khương Phất Y cho rằng có thứ gì đó tà ác đang đến gần, thận trọng tiến lại gần chàng: “Sao vậy?”
Chợt nghe thấy một câu hỏi vang lên từ phía sau hai người họ.
— “Ta phản bội, không thể nói lý?”