“Chuyện là thế này...”
Yến Lan thấp giọng nói vài câu về chuyện của Khương Phất Y.
Sầu Cô nghe xong liền tức giận cười lớn: "Cha ngài đúng là một tên vô liêm sỉ, ông ta có thể bỏ rơi vợ con nhưng tuyệt đối sẽ không vi phạm lời dạy của tổ tiên."
Nam nữ ở Vu tộc cả đời chỉ được phép có một bạn đời.
Một khi đã bái thần linh, cho dù đến cuối cùng không được hòa hợp thì đó cũng là sự lựa chọn của chính mình, chính mình chịu, tuyệt đối không thể đổi ý.
"Nếu ông ta đã có chút hiểu biết về nguyên tắc thì chúng ta cũng sẽ không đau đầu như thế."
Yến Lan "Ừ" một tiếng: "Ta cũng không tin, nhưng ta không tin không có nghĩa là việc này tuyệt đối không có khả năng. Người ta đã tìm tới cửa, lại thật sự có thể rút kiếm ra, dù sao cũng phải cho người ta một lời giải thích."
“Giải thích? Muốn cha ngài cho một lời giải thích?” Ánh mắt Sầu Cô vòng qua chàng và rơi vào trên người Khương Phất Y, có chút hả hê trên nỗi đau của người khác: "Lại tới một kẻ luẩn quẩn trong lòng."
Khương Phất Y: "..."
Nghe có vẻ không ổn lắm, đủ loại dấu hiệu cho thấy vị đại vu kia hình như là một người rất khó đối phó.
Sầu Cô lại chỉ vào Khương Phất Y: "Ngươi đi theo ta.”
Yến Lan ngăn cản bà: "Chuyện nhà của ta thì để ta xử lý là được rồi.”
Sầu Cô nói: "Trước hết ngài hãy tự lo cho chính mình đi! Ngài có biết là ngài ra ngoài mấy ngày nay, Liệp Lộc lại thức tỉnh vài loại thiên phú nhưng vẫn che giấu không nói, định là muốn chờ ngài trở về để trực tiếp làm ngài khó xử."
Xa xa có người bẩm báo: "Thiếu quân, đại tế tư cho mời.”
Sầu Cô thở dài: "Hành động thật nhanh, ngài vừa mới đến chưa kịp có thời gian thở một hơi nữa." (App T-Y-T)
Yến Lan an ủi bà: "Không sao, ta đã quen rồi.”
Sau đó nghiêng đầu nói với Khương Phất Y: "Khương cô nương, ngươi hãy an tâm tĩnh dưỡng ở đây. Một tháng sau, chờ khí độc của đầm ma tan thì ta sẽ phái người đến thông báo cho ngươi."
“Đa tạ.”
. . .
Khương Phất Y nhìn Yến Lan và Sầu Cô rời đi, vừa đi về phía cung điện cao chót vót vừa nói chuyện.
Liễu Tàng Tửu cũng bị áp giải vào phòng giam.
Yến Lan đã chỉ rõ "thân phận" của Khương Phất Y, các thị vệ đối xử với nàng một cách cung kính.
Lúc thị nữ dẫn đường cũng thỉnh thoảng lén trộm nhìn nàng và đánh giá.
Trên đường liên tục xuất hiện vài vu cổ sư, tất cả đều tràn đầy sát khí mà xông thẳng tới trước mặt Khương Phất Y.
Đều bị thị nữ ngăn lại.
Biết được có Yến Lan bảo lãnh, mới kinh ngạc rời đi.
Trên đường Khương Phất Y đi không có nguy hiểm gì, cuối cùng cũng hiểu vì sao Yến Lan lại do dự khi đưa nàng về Vạn Tượng Vu để xác minh.
Nàng cho rằng nếu mình lặng lẽ đến thì dù cho có tìm nhầm người cũng sẽ không ảnh hưởng đến thanh danh của đối phương.
Nhưng hóa ra Thiên Linh tộc rất nhạy cảm với tình trạng tim ngừng đập của nàng.
Yến Lan sớm biết nàng căn bản không thể giấu được nên phải thẳng thắn thì mới có thể bảo vệ nàng.
Khương Phất chấp nhận ý tốt của chàng, mặc dù nàng cũng không sợ hãi.
Dù kẻ thù có mạnh đến đâu thì bây giờ nàng đã ở trạng thái là người chết, nhiều lắm là lúc bị đánh sẽ đau mà thôi.
Giống như bây giờ, mỗi bước đi, đều giống như con dao cùn cạo xương, cắt thịt.
Vừa vào phòng khách, Khương Phất Y lập tức ôm kiếm Tâm nằm úp sấp trên giường, nhắm mắt lại nói lầm bầm.
Đau quá.
Nó thật sự rất đau.
Hơn nữa cơ thể của nàng hình như chỉ còn lại có cảm giác đau đớn.
Thị nữ đưa trái cây và điểm tâm tới cho nàng nhưng nàng không hề muốn ăn, cố gắng ăn một miếng, nuốt không được trực tiếp nôn ra.
Nàng muốn đi tắm, thị nữ bảo nàng kiểm tra nhiệt độ nước nhưng nàng không phân biệt được nước nóng hay lạnh.
Sau khi ngơ ngác rửa sạch, Khương Phất Y lau khô mái tóc dài, thay quần áo mới do Vạn Tượng Vu chuẩn bị cho nàng, ngồi xuống trước bàn trang điểm và cầm gương đồng chăm chú nhìn mình.
Khi còn bé nàng đã biết mình là một mỹ nhân, sau khi lớn lên, gương mặt này của nàng quả thật không làm nàng thất vọng.
Chỉ là hơi nhợt nhạt nhìn giống ma nữ mà thôi.
Khương Phất Y kéo hộp trang điểm xuống, cẩn thận tô chút son, cuối cùng cũng cảm thấy có sức sống hơn một chút.
Thử nghĩ xem, sẽ đau đớn như thế nào nếu trái tim bị thủng một lỗ như vậy.
Mẹ nàng bị khoét tim, chẳng phải là càng khó chịu hơn sao?
Nhưng món nợ này lại không thể đổ lỗi cho cha nàng, bởi vì động cơ đưa thanh kiếm của mẹ nàng ngay từ đầu đã không thuần khiết mà là để mua cổ phiếu để đầu tư.
Bởi vậy mà Khương Phất Y từ trước đến nay chỉ dùng một từ "bội bạc" chứ không phải "kẻ vô tâm" để miêu tả cha mình.
Nàng chỉ là càng cảm nhận rõ ràng hơn mong muốn cấp thiết được thoát khỏi lồng giam của mẹ nàng.
Nhưng nàng có thể làm gì?
Nếu cha nàng không muốn can thiệp, một kẻ "đào phạm" như nàng thậm chí cũng không dám tới gần Bắc Hải.
Khương Phất Y thật sự rất bối rối về những ký ức đã mất hơn mười năm và con đường tương lai, mọi thứ đều khiến nàng vô cùng mờ mịt.
Nàng rời khỏi bàn trang điểm và nằm lên giường lần nữa.
Hồi lâu không ngủ được, trong đầu đột nhiên hiện ra cái tên "Vô Thượng Di".
Vừa rồi Yến Lan nói Tương Tư kính đã cho phủ quân của phủ Thiên Khuyết mượn, nàng gần như không cần nhớ lại thì lập tức biết người đó là Vô Thượng Di, đại quốc sư của Vân Điên quốc.
Giống như một trận gió thổi trong sương mù, Khương Phất Y nhớ tới năm đó sau khi mình lên bờ thì người đầu tiên muốn đi tìm chính là vị phủ quân phủ Thiên Khuyết này.
Trên thực tế, có vài quốc gia tiếp giáp với Bắc Hải. Không biết mẹ nàng cố ý hay là ngẫu nhiên đưa nàng đến biên giới của Vân Điên quốc.
Nàng bắt đầu đi tìm từ Vân Điên quốc.
Sau đó nghe nhiều người kể chuyện kể lại rằng ở Vân Điên quốc có khá nhiều vị nam giới lợi hại có thể được gọi là "Chí Tôn", và trong số đó phần nhiều là kiếm tu.
Bất kể thiện hay ác, chỉ nhìn tuổi tác thì những đại lão này đều có khả năng là cha nàng.
Nhất là phủ quân phủ Thiên Khuyết Vô Thượng Di, nghe nói xuất thân trong một thị trấn nghèo, không có bất kỳ gia thế nào. Nhưng ở thời niên thiếu đã có một thanh thần kiếm bên người, nhờ vào kiếm này mà đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Khả năng lớn nhất.
Khương Phất Y quyết định đi tìm ông ta trước.
Một điều nữa, phủ Thiên Khuyết nằm ở Thần Đô, là trung tâm quyền lực nhất của Vân Điên quốc. Các nhân vật lớn đều tập ở đó, nếu tìm lầm còn có thể đổi người ngay lập tức.
Tuy nhiên, từ thị trấn nhỏ nơi nàng đang định cư đi tới Thần Đô thì phải đi tổng cộng hai mươi ba vạn chín ngàn dặm.
Khương Phất Y không có vũ khí bay cũng không có tiền của Vân Điên quốc.
Nàng không nghèo, mặt dây chuyền của nàng chứa đựng vô vàn bảo vật rực rỡ.
Tất cả đều được nàng nhặt từ đáy biển, chúng hầu hết chỉ sử dụng được khi ở dưới biển.
Ví dụ, những viên giao châu có thể biến thành đuôi cá và những chiếc vảy rồng có thể khuấy động gió và sóng, đều không có tác dụng gì sau khi lên bờ.
Nàng không dám đổi tiền.
Nàng lúc ấy còn là một đứa trẻ, mẹ nàng đã nổi điên nhiều năm nên không dạy cho nàng quá nhiều về pháp thuật.
Liều lĩnh lấy ra những đặc sản của Bắc Hải, cho dù chỉ là một viên trân châu cũng có thể dẫn đến rắc rối.
Dù sao trong biển không thiếu trân châu, có thể bị nàng chọn ra cất giữ thì mỗi cái đều vừa lớn vừa tròn.
Khương Phất Y chỉ có thể giả trang thành một kẻ ăn xin, kiên trì xuất phát.
Mới vừa đi không bao lâu, có một ngày mây đen kéo đến trên bầu trời, nàng ngồi ở dưới mái hiên tránh mưa, nhàn rỗi trải tấm bản đồ trong tay ra để nghiên cứu.
Có một kẻ ăn xin khác đang trú mưa đi tới, chỉ vào vòng đỏ được đánh dấu trên bản đồ: "Ngươi cũng muốn đi Thần Đô à?" ( truyện trên app t.y.t )
Khương Phất Y ngẩng đầu, trước tiên nhìn thấy một đôi mắt sáng ngời.
Cho dù đầu tóc rối bù, quần áo tả tơi, cũng không che được ánh sáng trong đôi mắt này.
Khương Phất Y giống như đang lặp lại lời của hắn: "Ngươi cũng muốn đến Thần Đô?”
Hắn tỏ ra quen thuộc ngồi xuống bên cạnh nàng và nói: "Đúng, ta đến Thần Đô để bái sư."
Nghĩ tới đây, trái tim Khương Phất Y đột nhiên đau đến mức muốn xé rách ra, sức chịu đựng của nàng như nhà mái tranh gặp bão, trong nháy mắt đã tan rã.
Ngất đi.
. . .
Ngủ mê không bao lâu, Khương Phất Y bị tiếng gõ cửa đánh thức.
“Ai?”
“Là thiếu quân phái ta tới.”
Khương Phất Y đứng dậy mở cửa, nhìn thấy một thiếu nữ trẻ tuổi mặc y phục tím đang đứng ngoài cửa.
Không đeo mặt nạ, chỉ dùng miếng lụa mỏng màu lam nhạt che khuất từ chóp mũi trở xuống, lộ ra mấy phần xinh đẹp.
Nàng ta cười tự giới thiệu: "Ta tên là Hưu Dung, nghe nói trước đó ngươi đã gặp qua mẹ ta, tính tình bà ấy có chút nóng nảy, không dọa ngươi chứ?"
Thì ra là con gái của Sầu Cô, Khương Phất Y không muốn đứng lâu nên xoay người đi vào ngồi xuống ghế: "Yến công tử tìm ta có việc gì à?"
Hưu Dung đi tới, thuận tay đóng cửa phòng: "Khương cô nương, Yến không phải họ của thiếu quân."
Khương Phất Y sửng sốt: "Vậy y họ gì?”
"Thiên Linh tộc chúng ta không có họ, tên đều bắt nguồn từ bói toán."
Hưu Dung đi tới bên cạnh nàng: "Thiếu quân nói ngươi bị thương không nhẹ, vừa hay ta hiểu chút y thuật nên kêu ta đến xem thử có thể giúp được gì không."
“Cảm ơn, nhưng không cần thiết.” Khương Phất Y không dám cho nàng ta nhìn thấy, nhìn thấy cũng vô dụng: “Ta luyện tà công nên không chết được, từ từ sẽ tự lành thôi.”
“Ta cũng dám tùy tiện chữa trị cho ngươi.” Hưu Dung nói: “Nhưng ta đã thức tỉnh một loại cây thần kỳ, tuy không hữu dụng lắm nhưng nó có thể giảm bớt đau đớn.”
Khương Phất Y ngẩng đầu nói: "Giảm đau?”
Hưu Dung vươn tay, lòng bàn tay hiện ra hạt nhỏ màu xanh lá cây.
Khương Phất Y nghiêm túc cảm nhận, đúng là cỏ cây chi linh vô hại.
Hưu Dung chỉ thổi một hơi, những hạt màu xanh kia phát ra huỳnh quang, nhún nhảy bay về phía Khương Phất Y.
Giống như hạn hán lâu ngày gặp mưa rào, Khương Phất Y quả thật cảm thấy toàn thân dễ chịu hơn nhiều, nụ cười cũng nhiều lên: "Theo ta thấy, Hưu Dung cô nương thức tỉnh thiên phú này thật sự rất lợi hại."
Hưu Dung được khích lệ thì sung sướng nhướng mày, lại thổi thêm chút cỏ cây linh cho Khương Phất Y.
Khương Phất Y luôn miệng nói cảm ơn, cuối cùng thấy nàng ta đầu đầy mồ hôi thì lập tức nói: "Được rồi, vô cùng cảm ơn."
Hưu Dung ngượng ngùng đứng lên: "Cũng không cần cảm ơn ta, nếu ngươi thật sự là muội muội của thiếu quân thì đây là điều ta nên làm."
“Hả? À!” Khương Phất Y hiểu ra, vị trước mắt này có thể là chị dâu tương lai.
Đuôi mắt Hưu Dung đỏ ửng: "Hôn sự còn chưa định đoạt, ngươi chớ có kêu bậy."
Khương Phất Y chớp mắt, nàng dường như không có hét lên?
“Nhưng…” Hưu Dung ngồi xuống đối diện nàng, ngón tay hơi cuộn lại, lo lắng nói: "Không biết thiếu quân có thể vượt qua cửa ải này hay không, nếu hắn không qua được, nhường lại vị trí thiếu quân… Mà mẹ ta là đại trưởng lão, người duy nhất trong tộc có thể xứng đôi với ta, chỉ có thể là thiếu quân của tộc ta."
Khương Phất Y trừng mắt: "Nhường chỗ?
Hưu Dung kỳ quái nhìn nàng: "Thiếu quân đã thừa nhận ngươi trước mặt mọi người, mà ngươi lại không biết?”
Khương Phất Y: "..."
Chàng không có thừa nhận, chỉ nói là nghi ngờ thôi.
Hưu Dung nói tiếp: "Tất cả mọi người ở Vạn Tượng Vu đều biết, thiếu quân đến nay chưa thức tỉnh bất kỳ thiên phú nào, cho dù là kém cỏi nhất."
Khương Phất Y chỉ mới quen biết Yến Lan không quá nửa canh giờ, làm sao biết được những thứ này.
Hưu Dung: "Liệp Lộc lại thức tỉnh vài thiên phú, vừa rồi thiếu quân từ tế đàn trực tiếp bị đại tế tư gọi tới Thần Điện, ngươi không muốn biết hắn ở Thần Điện đã xảy ra chuyện gì à? Hỏi cũng không hỏi một câu à? Ngươi có thật là muội muội của thiếu quân không?”
Khương Phất Y thật chịu thua, nàng là tới nhận cha chứ không phải tới nhận đại ca, làm sao nàng có thể biết nhiều như vậy được?
Hưu Dung có chút tức giận khi thấy nàng không quan tâm đến “đại ca” của mình và bắt đầu nói không ngừng.
Khương Phất Y bị ép nghe rất nhiều chuyện về Yến Lan.
Nhưng cũng có chút lợi, nàng đã biết được không ít về cuộc đời của vị đại vu kia.
Vị đại vu kia tên là Kiếm Sinh, đúng như Yến Lan nói, sinh ra ở đầm Ma Quỷ, thức tỉnh thiên phú khi còn nhỏ, là đại vu mạnh nhất trong đám phản bội, không, là đại vu nhất Thiên Linh tộc.
Mà mẹ của Yến Lan lại là cựu thiếu quân của Vạn Tượng Vu.
Bà thuở nhỏ đã yếu đuối, thậm chí không có năng lực tự vệ, nhưng lại có một thiên phú hiếm trong chủng tộc ngàn năm nay.
Bà có thể thắp sáng thiên đăng, và liên lạc với các vị Thần tộc ở ngoài vực.
Còn chinh phục thủ lĩnh của phe phản bội, khiến Kiếm Sinh không còn chống lại Vân Điên quốc và dẫn người rời khỏi đầm Ma Quỷ, một lần nữa trở lại Vạn Tượng Vu.
Bởi vậy Thiên Linh tộc đã khôi phục lại vinh quang ngày xưa trong thời gian ngắn, không ai dám xâm lấn.
Đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tày gang.
Hai mươi năm trước, Vân Điên quốc đã lấy ra thiên đăng từ trong quốc khố của Vạn Tượng Vu, hi vọng vị cựu thiếu quân này có thể đốt thiên đăng và gửi lời nhắn tới các vị thần.
Lúc ấy cựu thiếu quân đang trong thời kỳ mang thai, thân thể vốn đang suy nhược nên sau khi sử dụng thiên phú, đã gần hao hết linh lực, sinh non mà chết.
Về phần Kiếm Sinh, vẫn không muốn phục tùng Vân Điên quốc, ông đã giữ thái độ phản đối từ sớm.
Sau khi vợ chết thì ông lại trở về đầm Ma Quỷ, hoàn toàn đoạn tuyệt với Vạn Tượng Vu.
Tất cả đều rất hợp lý.
Nhưng ông đã lấy đi tất cả, ngoại trừ Yến Lan mới được sinh ra, để Yến Lan lại Vạn Tượng Vu.
Lúc đầu không có gì, môi trường ở đầm Ma Quỷ dù sao cũng rất khắc nghiệt.
Thân là con trai của hai vị đại vu nhưng đến nay Yến Lan vẫn chưa thức tỉnh bất kỳ thiên phú gì.
Bắt đầu xuất hiện những âm thanh chửi bới.
"Bọn họ nói thiếu quân không phải con ruột của vị đại vu ở đầm Ma Quỷ kia, cho nên mới không mang chàng đi." Hưu Dung tức giận nói: "Nhất định là đám người Liệp Lộc kia truyền ra ngoài, Liệp Lộc vẫn luôn nhìn chằm chằm vào vị trí của thiếu quân."
Khương Phất Y nhíu mày: "Ta thấy Yến Lan mặc dù chưa thức tỉnh thiên phú, nhưng thực lực cũng không kém."
Hưu Dung không hài lòng với cách dùng từ của nàng: "Đâu chỉ là không kém, thiếu quân từ nhỏ đã chăm chỉ khổ luyện, cho dù Liệp Lộc có thức tỉnh thiên phú nhiều đến đâu cũng không phải là đối thủ của chàng. Nhưng với tư cách là thiếu quân của Vu tộc, không có thiên phú thì làm sao có thể khiến người khác tin phục? Nếu chức vị của thiếu quân không phải được người mẹ đức cao vọng trọng truyền lại thì thiếu quân đã bị bắt nhường lại từ lâu rồi."
Khương Phất Y gật đầu hùa theo.
Hưu Dung lo lắng: "Hôm nay ngươi có thể rút thần kiếm của đầm Ma Quỷ ra nhưng thiếu quân thì không thể, lời đồn này càng thêm xôn xao."
Khương Phất Y nhíu mày.
Hai mắt Hưu Dung đột nhiên sáng ngời: "Khương cô nương, không bằng ngươi đi giúp thiếu quân đi?
Khương Phất Y khó hiểu: "Ta á? Giúp thế nào?”
Hưu Dung chỉ ra ngoài cửa sổ: "Lúc này bọn họ đều ở Thần Điện, Liệp Lộc nhất định sẽ sử dụng linh long trước mặt mọi người, đó là một pháp khí để kiểm tra thiên phú của tộc ta. Không bằng ngươi đi qua kiểm tra một chút, nếu cũng không thể thắp sáng linh long thì áp lực của thiếu quân sẽ nhỏ đi một chút, điều đó có nghĩa là đứa trẻ ở đầm Ma Quỷ có thể trời sinh thức tỉnh muộn."
Khương Phất Y nói: "Nhưng nếu ta không cẩn thận thắp sáng linh long, Yến Lan chẳng phải còn thảm hơn sao?"
Hưu Dung lắc đầu: "Tỷ lệ xảy ra rất nhỏ, bởi vì ngươi chỉ có một nửa huyết thống của Vu tộc, cho dù thắp sáng được cũng sẽ rất yếu ớt, không nhìn kỹ sẽ không phát hiện được, linh long vẫn luôn được mẹ ta bảo quản, ta có thể làm một chút thủ thuật."
Thì ra còn có thể thao túng, Khương Phất Y chống cằm, đột nhiên liếc nàng: "Hưu Dung cô nương, khuôn mặt dưới chiếc mặt nạ của thiếu quân, rất xấu phải không?"
Hưu Dung bị nàng hỏi liền sửng sốt: "Vì sao ngươi lại hỏi như vậy?”
Khương Phất Y mím môi: "Ta phải cân nhắc một tình huống khác, Yến Lan quá xấu, ngươi kỳ thật cũng không muốn gả nên liền khuyến khích ta chủ động đến Thần Điện, sờ linh long trong miệng ngươi, thắp sáng nó."
Hưu Dung với vẻ mặt không nói nên lời: "Ta không phải đã nói cho ngươi biết sao. Chưa kể ngươi không thể xác định thân phận của mình, cho dù thật sự là tộc nhân của chúng ta thì chỉ với nửa dòng máu, khả năng ngươi thắp sáng linh long là cực kỳ bé nhỏ."
“Điều ngươii có thể nghĩ tới thì những trưởng lão trong Thần Điện không thể nghĩ ra được à? Tất cả mọi người đều biết khả năng ta thắp sáng cực kỳ bé nhỏ, ta xác minh có ý nghĩa gì?"
Khương Phất Y thầm nghĩ mình chỉ có một lỗ thủng ở tim, cũng không phải thiếu đầu óc: "Ta nghĩ, ta nhất định sẽ vượt qua mọi sự mong đợi của mọi người, thắp sáng linh long, bởi vì..."
Vẻ mặt Hưu Dung khựng lại.
Khương Phất Y chỉ vào tế đàn của chính mình: "Mới vừa rồi Hưu Dung cô nương giúp ta giảm đau, nhưng ngươi liên tiếp chuyển một lượng lớn cỏ cây chi linh cho ta. Hơn nữa ngươi có năng lực thao túng linh long, khả năng ta có thể “thức tỉnh” thiên phú e rằng không thấp đâu."
Kể từ đó, Khương Phất Y có thể rút ra thần kiếm và có thể thắp sáng thiên phú, khẳng định là con gái của Kiếm Sinh không còn nghi ngờ gì.
Yến Lan thì ngược lại, rút không ra kiếm lại còn không có thiên phú, khẳng định không phải là con trai của Kiếm Sinh.
Điều này chứng minh cựu thiếu quân đã ngoại tình với người khác.
Yến Lan dựa vào uy tín do mẹ để lại, mới ngồi vững vị trí này.
Uy tín của mẹ Yến Lan đã mất sạch, Yến Lan dĩ nhiên phải nhường vị trí thiếu quân.
Buồn cười chính là Kiếm Sinh có con riêng hay không, lại không ai để ý.
Bởi vì ông sinh ra đã là một kẻ phản bội.
Hưu Dung bóp chặt ngón tay: "Ta…”
Khương Phất Y có chút đau đầu: "Chuyện này liên quan đến vị thiếu quân mà ngươi yêu mến, đại ca của ta, nên ta không thể tùy ý mạo hiểm, ngươi có đồng tình không?"
Không khí trong phòng hạ xuống đến mức đóng băng.
Thật lâu sau, dáng vẻ xinh đẹp vốn có của Hưu Dung biến mất, giọng nói cũng lạnh lùng hơn một chút: "Vậy ta không quấy rầy muội muội nghỉ ngơi nữa."
Thật sự là thiếu bình tĩnh mà, Khương Phất Y chỉ hơi thăm dò thì đã lộ tẩy.
Nàng tấm tắc khen ngợi nói: "Khó trách Hưu Dung cô nương không cần đeo mặt nạ, ta vốn tưởng rằng địa vị của ngươi trong tộc quá thấp, không nghĩ tới là vì ngươi biết cách thay đổi khuôn mặt."
Hưu Dung bị làm cho tức giận, khuôn mặt xinh đẹp thật sự biến sắc, phất tay áo rời đi.
Khương Phất xua tay: "Đi thong thả, không tiễn.”
Than ôi, thế giới trên bờ thật phức tạp.
Nàng sợ rằng sẽ không có thời gian nhàn rỗi trong một tháng tới.
Nói cái gì thì đến cái đó.
Không bao lâu, ngoài cửa lần nữa vang lên giọng nói: "Khương cô nương, đại tế tư cho mời ngài đi tới Thần Điện."