Khương Phất Y thở dài một hơi, mắt nhìn Yến Lan ra hiệu cho người trong tộc thu lưới lại.
Lưới linh lực ở trên đầu không phải là pháp trận mà là pháp bảo, Liễu Tàng Tửu làm trung tâm mà nhanh chóng thu lại.
Liễu Tàng Tửu không biết là mệt mỏi hay là biết rõ bản thân không thể chạy thoát nên đã không chống cự mà để cho sợi dây do tấm lưới biến thành trói chặt tay mình.
Yến Lan xoay người: "Đi thôi, theo ta về Vạn Tượng Vu.”
Khương Phất Y gọi chàng lại: "Chờ một chút.”
Yến Lan nhẹ nghiêng đầu: “Hắn đưa kiếm đi ngàn dặm, chẳng lẽ ngươi muốn xin tha cho hắn?”
“Không vội, huống chi ngươi nói chuyện này không phải trách nhiệm của ngươi.” Khương Phất Y còn có một chuyện cấp bách hơn không thể đợi được: “Trước hết có thể đi đến một thị trấn gần nhất, tìm một quán trọ được không? Ta muốn tắm rửa thay y phục trước đã.”
Nàng mặc một chiếc váy lụa màu xanh biếc, trước ngực có một vết máu cũ loang lổ, giống như là bị dính vết bẩn nên nhìn cũng không có cảm giác kinh khủng.
Chẳng qua là nằm ở trong quan tài bốn năm năm nên nó có mùi thối rửa.
Tốt nhất là nhảy qua chậu than để xua đuổi vận xui.
“Không cần phiền phức như vậy, khoảng cách giữa núi Lục Hào và lãnh thổ của tộc chúng ta đều nằm trong phạm vi của tinh khải trận.”
Yến Lan vừa đáp lại, vừa lấy ra một cái thước trắc tinh, sau khi thầm niệm vài câu thần chú, chàng ném thước trắc tinh đang sáng theo đường chéo và nói: “Đi!”
Thước trắc tinh đột nhiên biến lớn, giống như một chiếc gương đồng lơ lửng trên bầu trời, ở phần giữa dần dần mờ đi và trở nên trong suốt.
Đó là một pháp trận kết nối với Vạn Tượng Vu.
Yến Lan dang rộng đôi cánh lông vũ màu đen của mình, bay đến trước gương đồng thì mới nhớ ra Khương Phất Y ngay cả đứng cũng đứng không vững. (App T-Y-T)
Chàng cúi người nói: “Ngươi có cần ta hỗ trợ không?”
“Không cần.” Khương Phất Y nhấc kiếm Tâm lên, xoay nó vào lòng bàn tay, chỉ vào hướng của gương đồng.
Kiếm Tâm hiểu ý, nhấc nàng lên khỏi mặt đất, bay về phía gương đồng, bay ngang qua Yến Lan và là người đầu tiên lao vào gương.
…
Khi Khương Phất Y vượt qua trận truyền tống, nàng đột nhiên nhớ lại câu chuyện khi còn bé mà mẹ nàng kể cho nàng trước khi đi ngủ.
Câu chuyện có liên quan tới lai lịch của Thiên Linh tộc.
Mẹ nàng nói rằng thời cổ đại thế giới này thuộc về Thần tộc, Thần tộc đã tạo ra vạn vật, vạn vật đều phát triển mạnh mẽ.
Sau này, thế giới này ngày càng ô nhiễm, yêu ma xuất hiện tứ phía. Không biết xảy ra chuyện gì mà Thần tộc bị hao tổn, không còn cách khác là phải chuyển đến một thế giới mới.
Thiên Linh tộc khi đó còn được gọi Vu tộc, bọn họ thật ra cũng là nhân loại nhưng được ông trời ưu ái nên đã ban cho những tài năng nhất định, mọi người trong tộc đều là những pháp sư có năng lực phi thường.
Thần tộc di rời lãnh thổ, vốn định mang theo cả Vu tộc yêu thích của họ.
Nhưng Vu tộc vẫn nhớ mình là người nên đã tự nguyện ở lại, bảo vệ dân chúng, cùng tiến cùng lùi với nhân loại.
Thần tộc đã để lại cho họ một thần khí, là một cái Thiên Đăng.
Nếu như trên thế giới xảy ra một tai họa khó chống, Vu tộc có thể đốt Thiên Đăng, thả bay hồn đăng để liên lạc với Thần tộc ở bên ngoài lãnh thổ và tìm kiếm sự giúp đỡ của Thần tộc.
Nhưng thời gian trôi qua, truyền thừa của Vu tộc thay đổi, những tài năng mà thần ban cho họ đã dần yếu đi.
Cứ sau vài trăm năm hoặc hàng nghìn năm, mới xuất hiện một pháp sư có năng lực đốt Thiên Đăng.
Khi số lượng người bình thường trong bộ tộc vượt xa số lượng người có thiên phú, họ không còn mặt mũi để tiếp tục tự xưng là Vu tộc nên mới quyết định đổi tên thành Thiên Linh tộc.
Nghĩa là vạn vật đều có linh, nhưng hiện tại họ lại chỉ có thể thu hút được Thiên Linh.
Sau khi suy tàn, rất nhiều bảo vật vô song được truyền lại từ xa xưa trong tộc đã trở thành một miếng bánh thơm ngon trong mắt mọi thế lực. Cả con người và ma quỷ đều muốn cướp được một miếng bánh đó.
Một ngàn năm trước, cuối cùng bọn họ cũng không chịu nổi áp lực, phải đi nhờ vả hàng xóm gần nhất đó là Vân Điên quốc, thế lực hùng mạnh nhất trong bảy cõi và chín nước.
Với cái giá phải trả là giao lại Thiên Đăng, bảo vệ được Vạn Tượng Vu.
Khương Phất Y lúc ấy quấn quýt lấy mẹ, hy vọng mẹ nàng sẽ kể cho nàng nhiều hơn nhưng mẹ của nàng lại nói là người khác đã kể cho bà và chỉ nói có nhiêu vậy thôi.
Giờ nghĩ lại, người kể cho mẹ nàng nghe chuyện này có lẽ chính là cha của Yến Lan, vị pháp sư vĩ đại của Thiên Linh tộc.
Chỉ có như vậy nên Yến Lan mới có thể biết rõ lai lịch của Vu tộc như vậy.
…
Sau khi xuyên qua pháp trận, Khương Phất Y đáp xuống một tế đàn hình tròn.
Đưa mắt nhìn, quả thực có phần kinh ngạc.
Vạn Tượng Vu khác với những gì nàng tưởng tượng, tộc người này từ trước đến nay đều lánh xa việc đời mà đi ở ẩn, sống trong một góc, tuân theo những quy củ nghiêm ngặt và cổ xưa của tộc.
Những điều đó đã khiến bộ tộc này trở nên vô cùng bí ẩn đối với thế giới bên ngoài.
Từ trang phục của Yến Lan và những người khác thì quả thực rất thần bí.
Khương Phất Y cho rằng nơi pháp sư sinh sống phải là những khu rừng nguyên sinh với đầy chim muông, xương cốt nguyên thủy và những hang động sâu thẳm.
Nhưng thực ra nó lại là một thị trấn lớn.
Nó chia thành hai tầng trên và dưới, tầng dưới có đường xá và nhà cao lầu san sát nhau, tràn ngập không khí náo nhiệt rộn ràng như ở thế giới trần tục, hẳn là dành cho người dân bình thường trong tộc sinh sống.
Tầng trên mang phong cách cung điện, trông rất nguy nga và đẹp đẽ. Nhưng nó không hề che khuất ánh sáng mặt trời của tầng dưới, bởi vì các cung điện ở tầng trên được nối với nhau bằng những cây cầu rỗng.
Những cây cầu đó đều được làm bằng ngọc linh chất lượng cao.
Tế đàn nơi Khương Phất Y đang đứng được bảo vệ bởi bốn cây cầu dài.
Nàng cẩn thận nhìn một lúc lâu, cũng không tìm ra được một khuyết điểm nào trên ngọc linh ở xung quanh mình.
Khương Phất Y biết ở Thiên Linh tộc có rất nhiều bảo vật, nhưng không ngờ tới ở đây lại giàu có như vậy.
Lúc trước nàng chỉ trêu đùa Yến Lan, bây giờ không nhịn được thắc mắc, lý do Yến Lan chậm chạp không chịu đưa nàng đến xác nhận chẳng lẽ là vì chàng ta sợ nàng đến tranh đoạt tài sản của gia tộc à?
“Người nào tự tiện xông vào Vạn Tượng Vu?!”
Thị vệ từ mọi hướng thấy chuyển động bất thường của thước trắc tinh, lập tức bao vây cây cầu dài.
Khương Phất Y vội vàng trở lại trung tâm của tế đàn.
Yến Lan cũng vừa vặn đi ra từ trong trận pháp. ( truyện trên app T Y T )
Khương Phất Y vội vàng trốn sau lưng của chàng.
Các thị vệ vội vàng thu hồi tư thế tấn công, khom mình hành lễ: “Thiếu quân, ngài đã trở về.”
Yến Lan ra lệnh: “Các ngươi đi tìm hai nha hoàn, dẫn cô nương này đi…”
Khương Phất Y vội vàng ngắt lời: “Không cần đâu, chính sự quan trọng hơn, dẫn ta đi gặp cha ngươi trước đi.”
Vốn tưởng rằng đi đến Vạn Tượng Vu cần một chặng đường rất xa, nên nàng mới nghĩ tới việc đi tắm trước. Bây giờ đã đến nơi, không có gì quan trọng hơn việc đi gặp vị đại pháp sư kia.
Huống chi Khương Phất Y còn có chút thận trọng.
Nếu như vị pháp sư kia thật sự là cha nàng, nàng sẽ để lại hình dáng thảm hại này để cho ông ta thấy nàng đã phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ để lên bờ và tìm kiếm ông ta.
Nàng sẽ đòi một lời giải thích hợp lí, tiếp đến sẽ đòi thêm chút bồi thường cho mình, không quá đáng chứ?
Yến Lan lại nói: “Muốn gặp cha ta, ta và ngươi cần đợi ít nhất một tháng.”
Khương Phất Y chợt nhíu mày, lại muốn giở trò gì?
Yến Lan giải thích: “Cha ta không có ở trong thành, ông ấy đang ở trong đầm Ma Quỷ, phải mất một tháng nữa tà khí nơi đó mới tiêu tan.”
Khương Phất Y lặp lại: “Đầm Ma Quỷ?”
“Đúng vậy.” Yến Lan chậm rãi nói: “Sau khi tộc ta trở về từ Vân Điên quốc, trong tộc có một số pháp sư không tuân theo quy tắc và phản bội bộ tộc, lại còn tiến vào đầm Ma Quỷ cách đó không xa. Bởi vậy tộc ta hiện nay có hai nơi tụ tập.”
Khương Phất Y: “Cha ngươi định trừng phạt bọn họ à?”
Yến Lan trầm mặc một lát: “Cha ta sinh ra ở đầm Ma Quỷ, là thủ lĩnh của quân phản loạn, từ trước đến nay vẫn luôn là như vậy.”
Khương Phất Y: “?”
Sao lại nghe không hiểu thế này?
Mọi nhà đều có một chuyện khó nói, thấy thái độ không muốn nhắc tới nữa của chàng nên Khương Phất Y cũng không hỏi thêm nữa mà đề nghị: “Một tháng quá dài, ta lại rất nóng lòng, ngươi hẳn cũng thấy vậy. Không thì ngươi lấy Tương Tư kính ra cho ta dùng, ít nhất thì hai ta sẽ xác nhận trước, ông ấy có phải người cha vô liêm sỉ của ta hay không.”
Yến Lan lại lắc đầu, vẫn là giọng điệu như trước: “Ta không thể lấy nó ra, bây giờ Tương Tư kính không ở trong tộc. Mười mấy năm trước nó đã bị phủ quân của phủ Thiên Khuyết mượn đi, đến nay chưa từng trả lại.”
Khương Phất Y: “…”
Tiểu tử, ta nghi ngờ ngươi đang đùa ta.
Nàng còn chưa kịp mở miệng, Liễu Tàng Tửu vừa mới rời khỏi pháp trận đã hét lên: “Cái gì? Tương Tư kính đã bị cho mượn rồi, trước đó ta hỏi mượn ngươi sao ngươi không nói cho ta biết?”
Yến Lan thản nhiên nói: "Nếu ta nhớ không lầm, ngươi chỉ quỳ xuống hỏi mượn ta, chưa từng hỏi Tương Tư kính có ở đây hay không."
Liễu Tàng Tửu thật sự tức muốn hộc máu, vết thương trên trán sắp lành lại đột nhiên nứt ra.
Buồn cười thật!
Dù là hắn có sai trước, Liễu Tàng Tửu cũng muốn ra tay giáo huấn tên khốn này một trận, để cho chàng biết hắn chỉ đang nhường chàng thôi!
Đang muốn thoát ra khỏi dây thừng, Khương Phất Y liền đè lên cánh tay hắn: “Nếu như Yến Lan nói cho ngươi biết Tương Tư kính ở phủ Thiên Khuyết, ngươi có đến lấy trộm không?”
Liễu Tàng Tửu: “Ta sẽ mượn trước, không cho thì trộm.”
Khương Phất Y: “Phủ Thiên Khuyết không phải Vạn Tượng Vu, cho dù ngươi có lí do gì thì một khi đã đột nhập vào Vân Điên quốc, ngươi nhất định phải chết.”
“Ôi, ngươi quá coi thường ta rồi.” Liễu Tàng Tửu nói thì nói như thế, nhưng cuối cùng cũng không tiếp tục giãy dây thừng nữa.
Yến Lan liếc nhìn Khương Phất Y, không biết là nghĩ gì.
Khương Phất Y đi đến phía cầu, dự định sẽ đi theo thị vệ: “Các vị sư huynh, phiền dẫn đường.”
Không còn cách nào khác ngoài việc sống ở đây một tháng để hồi phục.
Nàng vừa mới bước lên cầu ngọc thạch thì có một người đeo mặt nạ che kín toàn bộ răng nanh và quấn chặt người bước về phía nàng từ bên kia cầu.
Nhìn vào hình dáng cơ thể thì hình như là nữ tử.
“Quải trượng” trong tay Khương Phất y hơi run, đây là sát ý.
Yến Lan cung kính hành lễ: “Ngài xuất quan sớm?”
Đám thị vệ cũng hành lễ theo: “Trưởng lão.”
Sầu Cô tạo áp lực mạnh mẽ khắp toàn thân, tiếp tục tới gần Khương Phất Y, lạnh lùng nói: “Thiếu quân, trên người nàng ta có mùi người chết nồng nặc, ngài không cảm nhận được sao?”
Trái tim của Khương Phất Y rõ ràng đã ngừng đập, khi nghe thấy mấy chữ “mùi người chết”, nó dường như lại đập một nhịp.
Giọng Yến Lan cũng khá căng thẳng: “Ta biết, ta đã tận mắt nhìn thấy nàng đi ra từ trong quan tài, ta đoán, nàng hẳn là một thi thể thuật khôi lỗi.”
Khương Phất Y: “…”
Cảm ơn, không cần phí tâm bịa ra lời nói dối.
Sầu Cô vẫn thong thả đi tới gần Khương Phất Y, toả ra uy thế vô cùng mạnh mẽ và lớn tiếng chất vấn: “Nếu thiếu quân đã biết thì vì sao không giết chết nàng ta, mà còn đem nàng về Vạn Tượng Vu?”
“Nàng tuy là tu luyện tà công, nhưng không phải là người xấu.”
“Làm sao người có thể chắc chắn như vậy?”
“Dựa vào việc nàng có thể rút ra thanh kiếm của cha ta.” Trong lúc Sầu Cô đi đến thì Yến Lan cũng đã chậm rãi đi đến phía trước Khương Phất Y, ngăn cản sát ý đang lao tới.
Sau một hồi do dự, chàng nói trước mặt mọi người: “Nàng có lẽ là muội muội cùng cha khác mẹ của ta.”
Sầu Cô khựng lại, cuối cùng cũng dừng lại.
Bà ngẩng đầu, khó hiểu nhìn Yến Lan: “Thiếu quân, bây giờ tình hình ở Vạn Tượng Vu là gì? Ngài biết ngài đang nói cái gì không?”