Nhan Hoa không biết thái độ của Liễu thị đối với việc này như thế nào, cho nên biết rõ Giả phủ mời đến là có ý khác nhưng vẫn gọi Hô ca nhi đến Vinh Quốc phủ.

Vừa bước vào cửa, liền thấy nữ nhân toàn gia đang chờ ở trong phòng. Thời điểm đi vào, Nhan Hoa cảm giác như mình bị lên tam đường hội thẩm.

Mọi người cười cười nói nói vài câu, lại chọc ghẹo Hô ca nhi ngày càng ngoan ngoãn thêm chốc lát, sau đó Liễu thị lôi kéo tay Hô ca nhi, cáo từ trước: “Nhi tức đã lâu không gặp Hô ca nhi, xin mẫu thân thứ cho con lười nhác trong chốc lát, để cùng Hô ca nhi chuyện trò đôi câu thoả lòng mong nhớ.”

Giả lão phu nhân cười đuổi nàng đi: “Biết con nhớ nhi tử rồi. Dẫn cả Liễn nhi đi đi, để huynh đệ bọn chúng cùng chơi với nhau!”

Liễu thị cười thưa vâng, sau đó quay sang nói với Nhan Hoa: “Muội muội đã lâu không tới, chút nữa nhớ rõ tìm tẩu, hiếm khi chúng ta có dịp gặp gỡ cùng nhau trò chuyện. Nếu muội không tới tìm tẩu, ngày kia tẩu sẽ mang trả lại lễ vật muội tặng đấy.”

Nhan Hoa kéo tay Liễu thị, cô biết, đây là ngầm nói cho cô, đại phòng không quan tâm những chuyện bên ngoài này.

Vương thị thấy Liễu thị đi rồi, ngồi lại có chút xấu hổ. Nhưng nàng cảm thấy mình có lập trường ngồi ở đây. Đại phòng không có nữ nhi, tất nhiên vui vẻ làm người tốt. Còn nữ nhi của nàng vẫn còn bọc tã biết làm sao đây? Nữ nhi Giả phủ không có thanh danh, sau này Nguyên Xuân của nàng gả chồng như thế nào?

Giả lão phu nhân lại không muốn con dâu nghe chuyện không hay của nữ nhi mình, mở miệng đuổi người: “Nhị nhi tức à, ở đây không còn chuyện của con nữa, con trở về đi!”

Vương thị lắp bắp, không muốn bỏ lỡ cơ hội này, cuối cùng thấy Giả lão phu nhân thật sự không cho ở lại mới chịu rời đi. Chẳng qua lúc đứng lên, rốt cuộc vẫn nói một câu: “Muội muội nên nghe lời mẫu thân dạy dỗ. Dù như thế nào, muội cũng là cô nương Giả gia!”

Tuy Giả lão phu nhân tức giận nhưng vẫn tán đồng cách nói của nàng. Trong chuyện này, trong lòng bà cũng cảm thấy nữ nhi làm sai.

Đợi người đều đi hết, Giả lão phu nhân liền trực tiếp vào đề chính: “Mấy năm nay, mẫu thân cũng đã khuyên con tìm thái y chẩn bệnh, con lại không nghe lời mẫu thân. Giờ con nhìn đi, sự việc đã đến nông nỗi này!”

“Sức khỏe của con và phu quân thế nào, chúng con biết rõ nhất. Không có bệnh thì tìm thái y làm chi?” Nhan Hoa không cho là đúng, nói.

“Không bệnh thế sao nhiều năm như vậy rồi lại không có động tĩnh?” Giả lão phu nhân hận sắt không thành thép, “Còn nữa, hôm nay con phải nói thật cho mẫu thân biết, vì sao thị thiếp bên cô gia cũng không có hài tử nốt? Có phải con thật sự……”

Nhan Hoa chưa từng nói chuyện trong phủ nhà mình với bên ngoài, cho nên người bình thường đều cho rằng nội viện Lâm Như Hải cũng có thị thiếp giống với tất cả nam tử trên đời này. Những lúc tụ hội với người khác, Nhan Hoa cũng úp úp mở mở, chưa từng nói phu quân nhà ta không có thị thiếp.

Nhưng trên thực tế, Lâm Như Hải không đề cập tới chuyện này. Thế nên, Nhan Hoa cũng làm lơ theo.

“Mẫu thân, người nói cái gì vậy chứ? Sao con có thể làm mấy chuyện thương thiên hại lý như vậy được?”

Giả lão phu nhân kinh ngạc: “Nói như vậy, chẳng lẽ là cô gia……”

Nhan Hoa không muốn chuyện phu thê bị người khác đàm luận tới lui: “Mẫu thân! Chúng con thật sự không có việc gì, người bên ngoài có lòng dạ như thế nào, lúc phụ thân còn tại thế, người vẫn còn chưa rõ sao?”

“Nhưng con nhiều năm như vậy cũng là sự thật, mẫu thân cũng chỉ lo lắng cho con mà thôi! Con nghe lời mẫu thân đi. Nhất định phải tìm thái y khám. Nhi tức một lão tỷ muội của mẫu thân cũng là nhiều năm mới hoài thai. Mẫu thân còn cố ý hỏi xin phương thuốc, con cầm đi thử xem. Cô gia bên kia, con cũng nên sắp xếp vài người. Nếu Lâm gia không có, chỗ mẫu thân có vài người thành thật bổn phận, nhan sắc cũng xinh đẹp. Nam nhân đều như thế cả, đừng để cô gia tự mình mở miệng, đợi tới lúc hắn bất mãn với con thì phu thê xa cách không kịp đó!”

Nhan Hoa bị ép cầm phương thuốc trong tay, cười khổ. Từ góc độ của cô, những lời Giả lão phu nhân nói đích xác là vì nữ nhi nhọc lòng, nhưng có đôi khi chính sự hiểu biết vô tri này lại hại chết con gái!

“Mẫu thân, con biết rồi. Vốn dĩ, Lâm gia cũng hiếm muộn con nối dõi, Như Hải cũng cảm thấy bình thường. Mẫu thân yên tâm, chúng con sẽ xử lý tốt.” Không thể nói đạo lý với người già bị quan niệm cổ hủ ăn sâu bén rễ, Nhan Hoa đành trả lời qua loa có lệ.

Thời điểm rời khỏi phòng Giả lão phu nhân, Nhan Hoa bất giác cảm thấy nặng nề. Kiếp trước, Giả Mẫn chính là bị mẫu thân và người nhà khuyên như vậy, nên ngày tháng đang yên ổn mới hóa thành những ngày ngâm mình trong nước đắng. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Liễu thị thấy cô đầy mặt mỏi mệt, cười thấu hiểu: “Mẫu thân vì quá quan tâm nên bị loạn, muội muội đừng để ở trong lòng. Chỉ cần cuộc sống phu thê hai người tốt là được rồi. Đừng để ý những lời bàn tán ra vào.”

Nhan Hoa không khỏi kinh ngạc. Không ngờ Liễu thị lại là người duy nhất cùng chung quan điểm với cô.

Liễu thị thấy cô kinh ngạc, cười: “Đừng thấy tẩu cho đại ca muội tam thê tứ thiếp mà nghĩ tẩu cũng giống họ, đó là vì tẩu biết hắn có ý như thế, quản không được nên mặc kệ thôi. Nhưng nếu cô gia không có, muội đừng tự vùi mình vào hố. Theo tẩu nghĩ, cuộc sống hiện giờ của phu thê muội, đến thần tiên cũng phải hâm mộ nữa là!”

Nhan Hoa cũng cười thả lỏng, thập phần cảm khái: “Không ngờ người duy nhất hiểu muội lại là tẩu!” Đáng tiếc kiếp trước nàng lại mất sớm, không ai ủng hộ Giả Mẫn.

Trải qua chuyện này, Nhan Hoa càng thêm thân cận với Liễu thị. Ban đầu chỉ là quan hệ chị dâu em chồng, hiện giờ lại có vài phần tình cảm chị em. Cô đau lòng Liễu thị có tấm lòng như vậy lại gặp phải trượng phu như Giả Xá, đồng thời cũng bội phục nàng quyết đoán lạc quan “Quân đã vô tâm ta liền hưu”. ( truyện trên app t.y.t )

Hành trình đến đại phòng làm tâm trạng Nhan Hoa tốt lên. Hai người say sưa trò chuyện mà không hay trời đã muộn. Bấy giờ, Liễu thị giữ cô lại dùng cơm chiều, sau khi ăn xong, Nhan Hoa mới trở về nhà.

Mới vừa bước vào trong viện, liền thấy thần sắc nha đầu để lại ở nhà không đúng, giống như muốn nói gì đó với cô nhưng vì cố kỵ nên không dám. Đến khi bước vào phòng, cô liền thấy Lâm Như Hải áy náy nhìn mình.

Nhan Hoa nhìn khắp một vòng, bình thường bốn đại a đầu, mà lúc này chỉ có ba, vắng mặt một người. Trong lòng cô lộp bộp, nhưng vẫn giữ bình tĩnh.

Lâm Như Hải thấy Nhan Hoa trở về, trong lòng vui vẻ, giữ chặt tay cô lo lắng hỏi: “Sao hôm nay lại về muộn như vậy? Có chuyện gì làm nàng uất ức ư?”

Nhan Hoa âm thầm quan sát biểu tình trên mặt hắn, trong mắt chỉ có đau lòng, cô lắc đầu: “Không có, chẳng qua bên chỗ mẫu thân lại nhọc lòng sức khỏe của chúng ta, nên đã tìm cho thiếp một phương thuốc.”

Lâm Như Hải càng thêm đau lòng áy náy: “Mẫn Nhi…… Đều tại ta không tốt……”

Nhan Hoa đè lại tay hắn: “Chuyện này đâu thể trách chàng, là tiểu nhân quấy phá thôi. Hơn nữa, nghiêm túc mà nói, đích xác thiếp cũng có vấn đề……”

Lâm Như Hải lắc đầu: “Là chuyện của ta trong triều đình liên luỵ đến thanh danh của nàng, ta thật hổ thẹn với nàng.”

Nghe vậy, Nhan Hoa bỗng cảm thấy hình như mình có điều hiểu lầm, thử hỏi: “Chàng áy náy là vì việc này sao?”

Lâm Như Hải hổ thẹn gật đầu: “Thân là nam tử, là phu quân của nàng, không thể che chở nàng, vì nàng che mưa chắn gió, ngược lại hại nàng bị thế nhân chỉ trích, ta thật sự hổ thẹn!”

Nhan Hoa nhịn không được bật cười: “Phu thê cùng thể, đồng cam cộng nhục, chuyện này có cái gì mà áy náy chứ? Thiếp còn tưởng rằng chàng……”

Lâm Như Hải nghe vậy, cảm động không thôi, lại thắc mắc câu nói mà thê tử bỏ lửng: “Tưởng rằng ta làm sao?”

“Hôm nay mẫu thân còn bảo với thiếp, nếu thiếp không thể sinh con thì nên tìm vài thị thiếp dễ sinh nở cho chàng. Mẫu thân nói cũng đúng. Ngay cả nhị ca đứng đắn kia của thiếp mà còn ham mê sắc đẹp, không biết chàng có từng nghĩ đến chưa? Thiếp vậy mà chưa từng suy xét, quả là không nên.” Nhan Hoa ghẹo hắn.

Mặt Lâm Như Hải đỏ bừng: “Nói hươu nói vượn! Ta làm gì nghĩ đến mấy thứ đó chứ! Ta chưa từng nghĩ tới!”

“Thật sự không nghĩ?”

Lâm Như Hải thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Trời đất chứng giám, thật sự không có!”

Nhan Hoa nghiêm mặt: “Thế Xuân Thư đâu rồi?”

Lâm Như Hải sửng sốt: “Sao……  sao nàng biết……”

Thấy vậy, Nhan Hoa bừng tỉnh đại ngộ: “Thiếp đã trở về mà không thấy người đâu, chàng còn trưng vẻ mặt chột dạ, ánh mắt lơ mơ, nên thiếp đoán ra.”

“Nha đầu đó tâm lớn. Lúc ấy, ta nhất thời tức giận nên đá nó một cú. Ta lại tìm đứa khác tốt hơn! Nàng đừng thương tâm vì loại nô tài này.”

Nhan Hoa bật cười. Lâm Như Hải cảm thấy đá bị thương nha đầu của cô, sợ cô tức giận? Tuy nhiên, đúng là cô nhìn không thấu nha đầu Xuân Thư này.

Lâm Như Hải lôi kéo cổ tay cô: “Mẫn Nhi, trước giờ Lâm gia chúng ta vốn dĩ con nối dõi gian nan. Đây không phải là vấn đề của nàng. Ngược lại, là ta thẹn với nàng. Ngoại trừ chuyện Xuân Thư ra, ta không có chuyện gì lầm lỗi với nàng cả. Nàng đừng để những lời nhạc mẫu nói ở trong lòng. Trước đây, Lâm Như Hải ta chưa từng nghĩ tới, sau này cũng tuyệt đối không bận tâm!”

Tất nhiên, Nhan Hoa tin hắn, đặc biệt là sau khi trải qua vụ việc Xuân Thư.

Xong việc, Nhan Hoa cũng hỏi ngọn nguồn cặn kẽ.

Bên ngoài thiên hạ đàm tiếu, bên trong phủ nhân tâm cũng rục rịch. Dung mạo Xuân Thư tú lệ, còn từng được theo chủ tử học chữ nên có chút dã tâm.

Hôm nay, vì Lâm Như Hải lo lắng cho thê tử nên về sớm, lại không ngờ Nhan Hoa đến nhà mẹ đẻ, để lại Xuân Thư hầu hạ hắn thay quần áo rửa mặt chải đầu. Tuy nhiên, sự thật là khi đó, Nhan Hoa sai tới để truyền lời cô ở lại Vinh Quốc phủ dùng cơm.

Lâm Như Hải không biết nguồn cơn nên đã đồng ý. Ai ngờ nha đầu này chưa gì đã đòi cởi đồ giúp hắn trước, tay chân lại hoạt động không ngừng, trong lúc bối rối, thế là hắn giơ chân đá đi.

Xuân Thư bị kéo ra ngoài, còn mình hắn ngồi lại phòng trong, vừa áy náy vừa chột dạ. Mãi tới khi Nhan Hoa trở về, ngay cả cơm cũng chưa ăn.

Nhan Hoa vừa cảm động vừa buồn cười.

Triều cuộc đang bất ổn. Bởi vì các hoàng tử đã trưởng thành, nên họ đấu tranh tinh phong huyết vũ. Đồn đãi về phu thê hai người cũng bay lả tả. Nhưng trong phủ bọn họ lại hoàn toàn không thèm để ý, đóng cửa lại yên ổn trôi qua mỗi ngày. Còn bởi vậy mà có cảm giác cùng chung hoạn nạn, tình phu thê càng thêm sâu đậm, khăng khít, đối với nhau càng thêm tin tưởng.

Giả phủ có Liễu thị quán xuyến mọi việc. Tuy Giả lão phu nhân không tán đồng cách làm của nữ nhi nhưng cũng sẽ không để thiên hạ chê cười con mình, nên cũng an an ổn ổn.

Khi mùa hè đến, phương nam xuất hiện mưa to bão lũ, vô số đồng ruộng bị ngập lụt, rất nhiều bá tánh gặp tai hoạ. Thế nên, chẳng ai hơi đâu mà quan tâm đến chuyện nhà của một đại phu Lan Đài Tự.

……….

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play