Nhan Hoa và Lâm Như Hải cùng nhau trở về nhà, hai người bên nhau sớm chiều những ba năm, Lâm Như Hải liếc mắt một cái liền nhìn ra tâm tình cô không tốt lắm.
“Ba năm rồi mới gặp lại nhạc mẫu và thân nhân, sao nàng có vẻ không vui vậy? Lẽ nào có chuyện gì sao?”
Nhan Hoa không giống Giả Mẫn, ở nhà mẹ đẻ bị uất ức lại không muốn trượng phu biết, nỗ lực duy trì thể diện cho nhà mẹ đẻ. Ở trong mắt cô, Lâm Như Hải mới là “Thân nhân” duy nhất hiện tại.
“Khi chưa xuất giá, nhị tẩu và thiếp có chút không hợp nhau. Tẩu ấy cảm thấy thiếp ưu ái đại tẩu, hạ thấp tẩu ấy trước mặt phụ mẫu. Khoan nói đến chuyện thiếp có nói xấu sau lưng người khác hay không, cũng không nhìn xem bản thân tẩu ấy đã làm được những gì, có thể so sánh với đại tẩu hay không? Đại tẩu lo mọi chuyện trong nhà chu toàn. Còn tẩu ấy ngày nào cũng so đo nhị phòng được mất. Nếu thiếp thật sự đối xử bình đẳng, vậy mới chính là tự hạ thấp mình! Cũng thực có lỗi với lương tâm!”
Đối với cách xử sự của Giả Mẫn, Nhan Hoa cũng không có ý kiến. Một người lấy đại cục làm trọng, xử lý mọi việc lớn nhỏ trong Vinh Quốc phủ gọn gàng ngăn nắp, một người ngày ngày tính toán ích lợi được mất bên phòng mình. Nếu dùng thái độ như nhau để đối xử với hai người ưu khuyết rõ ràng đó, vậy những gì Liễu thị phải gánh quá không công bằng. Huống hồ, xét ai mới là người thật lòng với cô em chồng này, Liễu thị giống như tỷ tỷ ruột hơn.
“Khi xuất giá, mẫu thân vô tình để lộ số bạc dưới đáy hòm cho thiếp. Sau đó, ai ngờ lại loáng thoáng truyền ra phụ thân mẫu thân coi trọng nữ nhi, khinh nhẹ nhi tử, tương lai tài sản nhị ca còn không bằng của hồi môn của thiếp.”
“Hiện giờ sinh được Châu Nhi, liền dương dương đắc ý, ra vẻ rốt cuộc đè được lên đầu thiếp, thật là đáng buồn lại đáng cười!”
Lâm Như Hải trợn mắt há mồm. Tuy hắn cảm thấy nhạc gia hiện giờ không có quốc công gia giống như mặt trời sắp lặn, nhưng bản thân hắn cũng không hơn gì, nên không hề có ý coi khinh. Tuy đại cữu tử ăn chơi trác táng, nhị cửu tử lại cổ hủ, nhưng làm người cũng xem như ngay thẳng, không phải hạng tiểu nhân thích gây chuyện lục đục với nhau. Thật ra, qua lại với bọn họ cũng khá là thoải mái, nhẹ nhàng.
Lại không nghĩ rằng, bên trong nội trạch lại bất hòa như vậy.
Nghe thê tử thuật lại, Lâm Như Hải không có huynh đệ tỷ muội ngơ ngác một hồi, giống như vừa mở ra cảnh cửa thế giới mới.
Nhan Hoa thấy vẻ mặt hắn ngốc ngốc, phụt cười.
Thấy cô cười, Như Hải thở phào nhẹ nhõm, cũng mặc kệ những chuyện không vui đó. Vương thị đây là cố ý xoáy vào nỗi đau của hai phu thê, trong lòng xót xa, đồng thời cũng lo lắng cho Mẫn Nhi.
Tâm trạng Nhan Hoa lại rất tốt. Cô không thèm để ý những lời châm chọc mỉa mai. Huống chi, cô biết tương lai mình vẫn sẽ có con trai con gái.
Có điều, Lâm Như Hải vẫn để bụng. Ba năm tang chế đã qua, trời vừa tối, sách cũng không thèm đọc, vội vàng lôi kéo thê tử vào phòng.
Ba năm khảo nghiệm, Nhan Hoa cũng tán thành hắn, xem hắn như đứa trẻ chưa lớn, che miệng cười trộm.
Những chuyện Đại Ngọc gặp phải kiếp trước làm Nhan Hoa hoàn toàn lạnh lòng với người Giả phủ. Thế là, sau ngày đó trở về, cô chỉ một lòng sắp xếp sản nghiệp Lâm gia, xử lý trên dưới Lâm phủ đâu ra đó, không hề trở về thăm nhà mẹ đẻ lần nào nữa.
Chớp mắt đã tới Đoan Ngọ, khắp kinh thành đâu đâu cũng có mùi ngải hương. Vì chuẩn bị tặng lễ trong ngày này mà Nhan Hoa bận rộn non nửa tháng.
Ngày này, cô phái người đi phân phát lễ tiết, vất vả lắm mới nghỉ ngơi được một lúc thì ma ma sáng sớm đã đi Vinh Quốc phủ trở về.
“Nô tài đến thỉnh an lão thái thái, lão thái thái đều tốt, chỉ là tưởng nhớ phu nhân, căn dặn nô tài nhắn lại với người, lo xong việc trong phủ thì đến thăm lão thái thái, lão nhân gia lúc nào cũng nhớ người!…… Lễ của hai phòng kia nô tài cũng đưa đến và thỉnh an…… Sức khỏe đại nãi nãi có chút yếu ớt, lần trước bị ho đến giờ vẫn chưa khỏi, đã vậy còn phải nhọc lòng việc nhà, không ít nô bộc ra ra vào vào bẩm báo sự vụ trong phủ. Đã vậy, Hô đại gia còn mê chơi. Lúc nô tài ra về, có nghe nha đầu vội vã tới báo, nói là lại tìm không thấy người…… Còn phía bên Nhị nãi nãi thì rất tốt. Vừa lúc đụng phải Tiết gia ở Kim Lăng cũng tới tặng lễ, Tiết gia hào phú, đồ vật đưa đến đều là nạm ngọc khảm vàng, nhị nãi nãi vô cùng vui thích……” - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Vị ma ma này là Nhan Hoa cố ý chọn đi Vinh Quốc phủ, nên trở về liền báo cáo tất cả mọi chuyện từ lớn đến nhỏ mà bà nhìn thấy nghe thấy.
Nhan Hoa không quan tâm Vương thị, dù sao nàng cũng coi thường tặng lễ của Lâm gia. Có điều, cô không biết người kinh thành tặng quà lễ Tết Đoan Ngọ mà lại đưa vàng đưa bạc.
Làm cô lo lắng chính là sức khỏe đại tẩu Liễu thị không tốt, gia đại nghiệp đại, theo như lời ma ma miêu tả, sợ là đã yếu ớt lắm rồi, thế nên không còn hơi sức để ý đến Hô ca nhi. Mà trong trí nhớ, lúc Hô ca nhi xảy ra chuyện chính là sau Đoan Ngọ không đến nửa tháng. Làm mẫu thân, Liễu thị lại sơ sẩy mất đi trưởng tử, tất nhiên tự trách vô cùng. Nỗi đau này, ngày Giả Mẫn sẩy thai đã từng chịu qua.
Buổi tối, Lâm Như Hải từ phủ nha trở về, Nhan Hoa liền đề nghị đón Hô ca nhi tới nhà ở vài hôm.
“…… Hô ca nhi cũng đã mãn tang. Tiểu hài tử ham chơi, với sức khỏe đại tẩu e rằng khó quản thúc nó. Hay là chúng ta đón nó tới ở nhà chúng ta một thời gian. Lúc chàng hạ nha, tiện thể dạy cho nó vỡ lòng……”
“Nếu Mẫn Nhi đã an bài tốt việc cho vi phu, tất nhiên vi phu tuân mệnh!” Lâm Như Hải chắp tay, trêu cô. Kỳ thật, hắn cũng rất vui khi Hô ca nhi tới ở cùng Nhan Hoa, cô ở nhà một mình quá mức tịch mịch.
“Đây cũng là để chàng luyện tập trước, chứ đợi đến khi tới lượt mình, lại không biết bắt đầu dạy từ đâu. Tính ra, vẫn là chàng được lợi!”
“Phải phải phải, phu nhân nhìn xa trông rộng. Vì vi phu mà nghĩ cách tích lũy kinh nghiệm. Vậy có phải chúng ta cũng nhanh chóng……”
Nhan Hoa vỗ cái tay đang lén thò tới, nhéo eo hắn: “Chàng đã đồng ý rồi, vậy cũng cần sửa sang phòng ở cho Hô ca nhi. Chàng xem công văn trước đi, thiếp sẽ trở lại nhanh thôi.”
Lâm Như Hải tủi thân nắm lấy tay cô: “Ta đã xem công văn xong rồi, để vi phu giúp nàng một tay!” để xong sớm còn nghỉ ngơi sớm.
Nhan Hoa nhìn thấu tâm tư của hắn nhưng cũng không xua đuổi. Dạo gần đây, Lâm Như Hải hễ về đến nhà liền thích dính lấy cô. Thành thật mà nói, đã quen ngày nào cũng ở cùng nhau, hiện giờ cả ngày không chạm mặt, cô cũng có chút không thích ứng.
Nha đầu bà tử đứng sau đều âm thầm cười trộm. Tình cảm giữa lão gia phu nhân còn tốt hơn so với ba năm trước đây.
Hô ca nhi khoẻ khoắn kháu khỉnh, tướng mạo tính tình nhìn kỹ khá giống Liễu thị. Liễu thị thuộc tuýp người ngoài đẹp trong mạnh mẽ. Mặc dù Hô ca nhi còn nhỏ nhưng lại là nam hài tử luôn được nuông chiều, thế nên vẻ ngoài đẹp đẽ đáng yêu vô cùng.
Dọc đường theo Nhan Hoa tới Lâm phủ, miệng bi bô nói mãi không ngừng, khiến mọi người đều cười tươi như hoa. Nhưng cậu lại không cảm thấy có gì buồn cười, làm ra vẻ “Người lớn mấy người thật trẻ con”.
Trẻ con tuổi này tinh nghịch đến mức leo lên nóc nhà lật ngói, Nhan Hoa cũng không kìm chế thiên tính của nhóc. Cô đưa nhóc ra hoa viên chơi, nhưng buộc nhóc phải thực hiện ba điều kiện: Thích chơi cái gì cũng được nhưng không thể tùy tiện hủy hoại đồ vật, không được đánh chửi nha hoàn, đây là vấn đề phẩm đức; buổi tối cô trượng trở về dạy vỡ lòng, nếu có công khóa thì phải hoàn thành đúng hạn.
Nhan Hoa ngồi trong đình nhìn cậu nhóc lôi kéo mấy nha đầu bài binh bố trận, mình đóng vai là quốc công đại tướng quân, vây bắt đánh nhau, chơi vô cùng vui vẻ.
Tuy chỉ là trẻ con chơi đùa, nhưng Nhan Hoa phát hiện lời nói và tư duy logic của cậu không tồi, không hề biểu đạt hỗn loạn. Bọn nha đầu vừa nghe đã hiểu. ( truyện trên app T Y T )
Liễu thị cũng từng dạy vỡ lòng cho Hô ca nhi, chỉ là trong nhà liên tục có biến cố nên thôi. Buổi tối, Lâm Như Hải bắt đầu dạy từ Tam Tự Kinh, không ngờ Hô ca nhi vẫn còn nhớ không ít. Hơn nữa, cũng coi như nam tử Hán nhỏ tuổi mà biết giữ lời. Ban ngày vui chơi dơ hầy, tới lúc học hành thì lại thật sự nghiêm túc, trừ những lúc thắc mắc những vấn đề trẻ con ngây ngô khiến Lâm Như Hải dở khóc dở cười ra mà thôi.
Đêm khuya nằm trên giường nghỉ ngơi, Lâm Như Hải nặng nề thở dài: “Tiểu hài tử thật là nghịch ngợm, sư phó như ta bị nó hỏi đến sứt đầu mẻ trán. Khi ta còn nhỏ, sư phó nói sao nghe vậy, nào dám hỏi ‘ vì sao phải nằm băng câu cá chép, trực tiếp đập vỡ băng không phải được rồi ư ’. Nếu mà hỏi ấy à, chắc chắn sẽ bị sư phó giáo huấn một trận.”
Nhan Hoa cười đến không nhịn được.
Ngày tháng cứ thế trôi đi. Sản nghiệp Lâm gia trong tay Nhan Hoa lại lớn mạnh lên. Làm việc thiện ở Cô Tô suốt một năm qua, cô chưa từng gián đoạn. Làm quan, nên xây dựng quê quán hương thân là việc hết sức bình thường, sẽ không khiến người chú ý. Vì thế, cô vô cùng tích cực làm việc thiện ở Cô Tô.
Cuộc sống ở Lâm phủ ấm áp hài hòa, Hô ca nhi ở Lâm gia nên vượt qua kiếp nạn sinh tử, Liễu thị yên tâm trưởng tử ở nhà muội muội, lại đưa con thứ đến bên cạnh Giả lão phu nhân tạm dưỡng. Nàng vừa dưỡng bệnh vừa quản gia, sức khỏe cũng dần dần tốt lên. Sau đó, trực tiếp để Hô ca nhi bái Lâm Như Hải làm thầy.
Chẳng qua, liên tục mấy năm, bụng Nhan Hoa hoàn toàn không có động tĩnh.
Vào những dịp nữ quyền quan viên tụ hội, Nhan Hoa dần dần bị xăm soi chú ý. Một số người có chút bất hòa với Lâm gia, Giả gia, nhìn thấy cô liền cảm giác bản thân ưu việt, ngày càng nói nhiều lời ẩn ý châm chọc.
Cho đến một ngày nọ, Lâm Như Hải lần thứ ba cự tuyệt đảng phái Nhị hoàng tử, con trai của Chân Quý phi mượn sức, kiên trì nguyên tắc trung lập, chọc giận đối phương. Đối phương mắng hắn sau lưng “Không biết tốt xấu…… làm việc như phụ nhân…… Tuyệt hậu……” Hơn nữa, còn cố ý truyền lưu trên phố.
Tất cả mâu thuẫn đều bị đồn đãi ra bên ngoài, thậm chí Giả gia cũng bị liên lụy. Còn lén bàn tán, nói nữ nhi Giả gia tàn hại con nối dõi nhà chồng, nghe có vẻ kẻ này không biết Lâm Như Hải trước nay chỉ có mỗi mình Nhan Hoa.
Không đến hai ngày, Vinh Quốc phủ liền phái người gọi Nhan Hoa về nhà thăm Giả lão phu nhân, nói bà nhớ cô và trưởng tôn đang học ở Lâm phủ nên muốn gặp.
……….