Cơn bão lần này đã khiến phương nam vô cùng tổn thất. Đất lành Giang Nam giờ biến thành đầm nước, bá tánh trôi dạt khắp nơi.

Hoàng Đế triệu tập đại thần tăng cường thảo luận công tác cứu tế, Lâm Như Hải phải ở lại trong cung tận mấy ngày, không về nhà.

Nhan Hoa gửi tin cho chủ sự giúp cô làm việc ở Cô Tô, bảo hắn toàn lực hiệp trợ quan phủ cứu tế.

Một tháng sau, lũ lụt thối lui. Sau khi Tam hoàng tử và khâm sai đại thần tổ chức trùng kiến châu phủ, dàn xếp bá tánh xong xuôi, liền hồi kinh diện thánh.

Tam hoàng tử và khâm sai đại thần tiến cung không bao lâu thì Lâm Như Hải liền bị triệu vào cung.

Ngay sau đó, Nhan Hoa cũng nhận được ý chỉ triệu kiến của Hoàng Hậu.

Nhan Hoa chưa từng nghĩ tới cái gọi là có tâm cắm hoa hoa không nở, vô tâm cắm liễu liễu lên xanh. Việc thiện cô làm thế mà bị Hoàng Đế biết. Thậm chí bởi vậy mà Lâm Như Hải và cô còn trở thành tấm gương của các quan viên.

Hoàng Đế khen ngợi nghĩa cử tạo phúc quê nhà của Lâm Như Hải không ngớt lời trước triều. Mấy năm qua, xây cầu lót đường, đã góp phần giúp quê quán Lâm gia giảm thiểu thiệt hại. Ngay sau đó, còn kịp thời hiệp trợ quan phủ cứu tế, cứu được vô số bá tánh. Đồng thời, Hoàng Hậu cũng ban chỉ khen ngợi Nhan Hoa, tất cả các phụ nhân nên noi theo, đến cùng với ý chỉ Hoàng Hậu chính là ban thưởng.

Đồ vật không quý trọng, mà quý trọng ở ý nghĩa phía sau. Hoàng Hậu biểu dương, nên tất cả những lời đồn đãi trước đây đều tan biến.

Mà thu hoạch ẩn lớn nhất là, Tam hoàng tử nhìn Lâm Như Hải với con mắt khác. Trong trí nhớ của Giả Mẫn, Tam hoàng tử nhìn như bất cận nhân tình, khó gần nhưng lại là người cuối cùng bước lên ngôi vị hoàng đế.

Tuy Lâm Như Hải kiên trì trung lập, nhưng kể từ khi Tam hoàng tử biết Lâm gia thật tâm làm việc thiện, năm này qua năm khác không đổi, lại nghĩ tới vụ việc nhị hoàng huynh gây ra lúc trước, Lâm Như Hải vẫn không thay đổi chính kiến trong triều, về phủ phu thê vẫn ân ái, trong phong ba vẫn duy trì bản thân như ngày xưa, không hề thay đổi nên vô cùng thưởng thức đối với Lâm Như Hải.

Tình cảm giữa Tam hoàng tử và hoàng tử phi của hắn cũng rất tốt, thậm chí có chút tương tự như phu thê Lâm Như Hải. Hoàng phi chỉ có một đứa con trai, chưa được 6 tuổi đã chết yểu, cho tới bây giờ vẫn không có động tĩnh. Đối với hoàng gia, con nối dõi lớn hơn trời, gần một năm qua, hoàng phi tựa hồ đã từ bỏ, thường hay đẩy hắn đến nơi khác. Tình cảm giữa phu thê ngày một xa cách.

Thấy Giả Mẫn, Tam hoàng tử liền nghĩ, hay là để hoàng phi gặp mặt cô.

Vinh Quốc phủ cũng vô cùng phấn chấn, Liễu thị còn đích thân tới Lâm gia.

“Biết khoảng thời gian này chắc chắn muội bận rộn nên tẩu mới đích thân đến đây. Quả nhiên, người tốt có hậu báo, phu thê muội cuối cùng cũng chờ được đến ngày mây tan trăng sáng!” - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Nhan Hoa vội vàng tiếp đón nàng: “Năm đó chỉ nghĩ tích công đức vì bà mẫu, mấy năm qua muội cũng làm theo thói quen mà thôi, không ngờ sẽ có hôm nay.”

Liễu thị thật lòng vui mừng vì họ, không hề có ý nịnh nọt. Nàng biết nếu nàng không tới, chắc chắn lão thái thái sẽ gọi muội muội đến Vinh Quốc phủ, đến lúc đó lỡ như nhị phòng bên kia lại bày ra sắc mặt không vui, rồi thốt ra những lời khó nghe, sẽ làm Nhan Hoa mất vui.

Thành thật mà nói, nhìn thấy sắc mặt Vương thị mấy ngày gần đây, nàng cũng rất vui sướng trong lòng.

Nhan Hoa nói thật lòng mình: “Đại tẩu, cả nhà này, e rằng chỉ có mỗi mình tẩu là thật sự suy nghĩ vì muội.”

Nghe vậy, Liễu thị vô cùng kinh ngạc. Nhưng cẩn thận ngẫm lại, trượng phu mình, phu thê nhị phòng thật sự là những kẻ lạnh nhạt, đều ích kỉ chỉ biết bản thân, làm sao biết nghĩ đến người khác. Mà nàng cũng hiểu lão thái thái, chỉ muốn an nhàn, trong lòng nặng nhất chính là nhị phòng. Nghĩ đến đây, không khỏi thấy muội muội này có chút đáng thương.

Dư âm được Đế Hậu biểu dương còn chưa nguôi ngoai, Lâm Như Hải liền được bổ nhiệm làm Ngự sử tuần muối, sớm hơn kiếp trước tận ba năm.

Nhan Hoa vui vẻ rời khỏi kinh thành. Cách xa Giả phủ, không cần phải nhìn thấy những người không vừa mắt, không cần phải ngày ngày nghe Giả lão phu nhân lải nhải, ép cô đi tìm thái y bắt mạch. Trời cao hoàng đế xa, ai có thể quản được bọn họ chứ!?

Trước khi rời đi, phải đi qua đi lại rất nhiều phủ đệ cáo biệt, cô tới Vinh Quốc phủ cuối cùng. Giả lão phu nhân tươi cười niềm nở, con rể thăng chức, thực sự là một chuyện tốt!

Nửa tháng sau, Lâm gia khởi hành đi Dương Châu, đồng hành còn có Giả Hô, là Liễu thị phó thác cậu cho Nhan Hoa. Giang Nam văn phong thịnh vượng, nếu sau này Lâm Như Hải bận công vụ không có thời gian dạy học cho Giả Hô được nữa thì Nhan Hoa sẽ đưa nó đến thư viện Nam Biên đọc sách, cũng thuận tiện đến Kim Lăng thì tú tài.

Chớp mắt mà đã qua 5 năm, Lâm Như Hải tiếp tục được bổ nhiệm làm Ngự sử tuần muối Dương Châu.

Ở Dương Châu, thương buôn muối đều biết phu thê Ngự sử tuần muối rất ân ái nhưng lại không con. Trước giờ Nhan Hoa chẳng thèm quan tâm, Lâm Như Hải cũng bị cô cảm nhiễm nên cũng không để ý. Thậm chí mấy năm nay, ngẫu nhiên còn hay nhắc tới việc nhận nuôi nghĩa tử. Kỳ thật hắn rất yêu thích Giả Hô, đáng tiếc Giả Hô là trưởng tử đại phòng, cũng là cháu trai, không có khả năng kế thừa y bát của hắn.

Giả Hô hiện đã không còn là cậu nhóc hung hăng chỉ huy nha đầu đánh trận năm đó. Bây giờ, hắn đã trưởng thành, cũng tới lúc cưới vợ sinh con. Mấy năm nay ở Dương Châu học hành, nhờ có Lâm Như Hải dốc lòng dạy dỗ, bản thân cũng thiên tư thông minh, đỗ đậu tất cả kì thi, nay đã là cử nhân.

Liễu thị tặng hậu lễ tới, trong thư cảm tạ phu thê Lâm gia không ngớt.

Nghe nói Giả Liễn được Giả lão phu nhân nuôi dưỡng, sinh tật ăn chơi trác táng, lúc Liễu thị phát hiện muốn uốn nắn trở lại thì đã muộn. Học hành chẳng tới đâu, văn không được võ cũng không xong, nhưng lại khéo ăn khéo nói làm người yêu thích. Khi biết chuyện thì Liễu thị đã hối hận không kịp rồi.

Phu thê Nhan Hoa thật lòng dạy dỗ Giả Hô, xem như con ruột, Giả Hô cũng xem bọn họ như phụ mẫu thân sinh, đặc biệt là Lâm Như Hải. Giả Xá không đáng tin cậy, trong lòng Giả Hô, hình tượng phụ thân là Lâm Như Hải, chứ không phải cái người gọi là phụ thân thân sinh.

Hôm nay, vì trong nhà đã đính hôn, Giả Hô bèn cáo từ Nhan Hoa, trở về kinh thành thành thân.

“Cô mẫu, gần đây sức khỏe của người không tốt, hay để con ở lại mấy ngày ——” Giả Hô dựa vào Nhan Hoa làm nũng, giống như con ruột. ( truyện trên app t.y.t )

“Đừng lấy ta làm lá chắn nữa!” Nhan Hoa chỉ chỉ trán hắn, “Đích thân mẫu thân con chuẩn bị hôn sự cho con, cũng dựa theo yêu cầu của con mà suy xét kỹ lưỡng, khẳng định con sẽ thích! Con cũng sắp thành thân rồi, sau này phải trầm ổn, có trách nhiệm hơn, biết chưa!”

Tính cách Giả Hô rất có phong thái võ tướng. Tuy là người đọc sách, nhưng lại có khí khái hiệp nghĩa, kết giao rất nhiều bằng hữu. Nên dù đã lớn, vẫn còn nghịch ngợm gây sự không ít, có thể nói lớn xác nhưng tâm tính vẫn như trẻ con.

“Tất nhiên con tin tưởng vào ánh mắt của mẫu thân, chỉ là con thật sự không nỡ xa người và cô trượng. Hơn nữa, gần đây sắc mặt người không tốt lắm, làm sao con có thể yên tâm rời đi?”

“Sang năm, cô trượng của con sẽ hồi kinh báo cáo công vụ, ba năm sau con cũng phải thi khoa cử, đừng tưởng rằng thành thân thì không cần phải học hành! Muốn gặp mặt nhau còn nhiều cơ hội lắm!” Nhan Hoa không dao động, “Con cũng phải chia sẻ gánh nặng với mẫu thân con, cả gia đình chỉ dựa vào tẩu ấy, mấy năm nay tẩu ấy cũng vất vả quá rồi. Con cưới thê tử, cũng nên bảo nó phụ giúp tẩu ấy.”

Nghe vậy, Giả Hô không khỏi nghiêm túc. Hồi tưởng lại tin tức ở kinh thành mấy năm qua. Đầu tiên là đệ đệ bị chiều hư, nhị phòng lại sinh thêm “Bảo Ngọc”. Lần nào nhận được tin tức, hắn đều phiền lòng không muốn trở về, thế mới biết mẫu thân còn khó khăn bao nhiêu? Cũng may hiện giờ phụ thân bị mẫu thân quản lý đến phục tùng, không gây thêm phiền phức gì.

“Cô mẫu nói rất đúng, là con quá ích kỷ…… Chỉ là cô mẫu, sức khỏe của người cũng rất quan trọng. Người tìm đại phu thăm khám để con an tâm đi, có được không?”

Nhan Hoa đại khái biết rõ bản thân mình, nhưng thấy hắn thật sự lo lắng nên gật đầu đồng ý.

Đại phu tới bắt mạch chính là người nổi tiếng ở thành Dương Châu, một phen vọng, văn, vấn, thiết (*), lại tìm hiểu kĩ càng bệnh trạng của Nhan Hoa, cuối cùng nói: “Chúc mừng phu nhân, là đại hỉ sự, phu nhân có hỉ!”

(*)Tứ chẩn là 4 phương pháp khám chẩn bệnh trong Đông y: vọng (nhìn), văn (nghe, ngửi ), vấn ( hỏi), thiết ( sờ nắn, xem mạch) để tập hợp được đầy đủ các triệu chứng đang biểu hiện trên người bệnh.

“Ong ——” một tiếng, mọi người đều vô cùng mừng rỡ, Giả Hô càng hưng phấn không thôi.

“Thật sự là cô cô của ta có hỉ sao?”

Lão đại phu cũng biết Lâm phu nhân nhiều năm không có thai, cực kỳ thấu hiểu, liên tục gật đầu: “Không sai. Lâm phu nhân là người lương thiện có thiện báo, thật sự là có hỉ!”

Giả Hô còn kích động hơn cả Nhan Hoa: “Tốt quá, tốt quá! Mau, mau phái người đi báo cho cô trượng, bảo người sớm trở về!”

Nhan Hoa vội ngăn cản hắn: “Đứa nhỏ ngốc, cô trượng con ở phủ nha xử lý công sự, đừng quấy rầy người. Hài tử vẫn ở đây kia mà, có chạy đi đâu đâu, chờ người trở về rồi nói cũng như nhau thôi!”

Hiện giờ, mọi người trong phủ nha đầu vui đến bật khóc, cháu trai hưng phấn đến nỗi ước gì loan báo khắp nơi, Nhan Hoa lại là người bình tĩnh nhất.

Chạng vạng, Lâm Như Hải mới trở về. Vừa đặt chân vào cổng lớn, liền cảm nhận được không khí vui mừng khắp phủ, gặp gỡ người hầu nào cũng cười khanh khách hành lễ chúc mừng, tò mò hỏi chúc mừng cái gì thì cả đám lại miệng kín như hồ lô, không chịu nói.

Lâm Như Hải khó hiểu bước vào phòng, thì thấy cháu trai Giả Hô ở cùng với thê tử, hai người đều cười nói vui vẻ. Từ nha đầu đến lão ma ma, miệng ai cũng nhếch cao, dáng vẻ vô cùng mừng rỡ.

“Hôm nay có chuyện vui gì thế?” Lâm Như Hải đầu đầy dấu hỏi.

“Cô trượng, người về rồi!” Giả Hô cười hì hì chào hỏi, còn làm mặt quỷ, nhưng không nói gì liền cáo lui.

Lâm Như Hải bị kích thích lòng tò mò, đơn giản bắt lấy Nhan Hoa ép hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện tốt gì mà sao ai nấy đều thần thần bí bí, hỏi cái gì cũng không chịu nói, làm ta cực kỳ khó chịu!”

Nhan Hoa nhoẻn miệng cười, kéo lấy tay hắn đặt lên bụng: “Hôm nay đại phu bắt mạch, nói thiếp đã có thai hai tháng.”

Lâm Như Hải vẫn duy trì tư thế, cứng đờ tại chỗ.

Đám nha đầu, bà tử âm thầm nhìn trộm, thấy vẻ mặt lão gia ngây ngốc đều không nhịn được cười. Lâm Như Hải dường như không nghe thấy tiếng cười trêu ghẹo của họ, ngơ ngác dán hai mắt vào bụng Nhan Hoa.

Nhan Hoa cho rằng hắn vui mừng quá mức, nhẹ nhàng vỗ vỗ hắn: “Tướng công?”

Lâm Như Hải đột nhiên ôm lấy cô, đầu đặt trên vai, đôi mắt ươn ướt.

Nhan Hoa vừa buồn cười vừa cảm động, cũng có chút chua xót. Mấy năm nay, Lâm Như Hải đã chịu đựng quá nhiều.

……….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play