Ba năm qua, kinh thành đã thay đổi rất lớn.

Lúc ở Cô Tô năm thứ hai thì Giả Đại Thiện qua đời. Giả gia mà Giả Mẫn từng quen thuộc, hiện giờ đã thay đổi chủ nhân. Tuy gia tộc không hề thay đổi, nhưng đại ca giờ đã là tướng quân nhất phẩm, thành chủ nhân Giả phủ này. Nhị ca vì hiểu tâm ý Thánh Thượng nên được ban làm chủ sự Công Bộ.

Năm đầu tiên thì đại tẩu mang thai, sinh hạ con thứ đặt là Giả Liễn. Theo lý hiện giờ đã biết bò, bi bô tập nói; mà trưởng tử Giả Hô, lúc gần đi chỉ mới bằng Giả Liễn, nay đã tới tuổi đi học đường. Còn nhị tẩu thì hoài thai con đầu lòng lúc cô đi, sau đó sinh hạ trưởng tử nhị phòng, đặt tên là Giả Châu.

Đó đều là thay đổi bên nhà mẹ đẻ. Còn đối với Lâm Như Hải thì trên triều đình biến hóa càng lớn hơn, cần phải suy xét nghiền ngẫm quan hệ trong đó cẩn thận. Cũng may trong lúc hắn ở tang kì, chưa từng quên để ý triều cuộc, Nhan Hoa khá yên tâm đối với đường làm quan của hắn.

Một đường ngựa xe mệt nhọc trở lại Lâm trạch kinh thành, tất cả người trong phủ bận rộn một phen. Nhan Hoa nhân cơ hội sàng lọc hạ nhân, tất cả đầy tớ ức hiếp chủ nhân Lâm gia, Giả gia đều bị điều đi hoặc biếm chức.

Ổn định chỗ ở xong, hôm sau, Lâm Như Hải liền đưa thê tử tới bái phỏng nhạc gia Vinh Quốc phủ.

Toàn bộ Phố Vinh Ninh đều là phủ đệ Giả gia, phía đông Ninh Quốc phủ, phía tây Vinh Quốc phủ. Xuyên qua mành tre, Nhan Hoa đã nhìn thấy cổng lớn nguy nga xuyên qua màn xe từ xa. Hai sư tử đá ở hai bên sinh động như thật, uy phong lẫm lẫm.

Quản gia đã chờ ở nhị môn từ sớm, vừa thấy ngựa xe tới, vội vàng bảo gã sai vặt đi vào thông báo.

“Lâm cô gia, cô nãi nãi tới rồi!” Tin tức bay thẳng vào nội viện.

Nhan Hoa bị một đám nha hoàn vây quanh cùng vào nội viện. Tuy hiện giờ Giả gia còn trong hiếu kỳ, dọc đường không thấy màu sắc diễm lệ nhưng mái cong đấu củng, rường cột chạm trổ vẫn làm người ta cảm nhận được xa hoa.

Nhan Hoa đi ở bên trong, nhìn cảnh sắc mười mấy năm không hề thay đổi, trong lòng cảm xúc quay cuồng, là than thân, là thất vọng, càng là oán hận.

Vừa rảo bước tiến vào chính viện đại phòng của Giả lão phu nhân, liền bị ôm thật chặt. Lão thái thái khóc lóc hô to tâm can bảo bối, nói rằng từ khi trượng phu qua đời không được nhìn thấy nữ nhi nên càng thương tâm.

Giả lão phu nhân khóc nức nở làm Nhan Hoa nhớ tới kiếp trước kiếp này, nhớ tới những chuyện trước khi chưa gả, cũng nhịn không được rơi lệ. Khi cha mẹ còn thì chuyện gì cũng tốt, cha mẹ không còn, thân nhân hơn cả người xa lạ.

Một đám nha hoàn tức phụ vội vàng khuyên nhủ, chọc cười, khó khăn lắm mới khuyên được hai người.

Sau một hồi rối loạn, rốt cuộc mọi người cũng ngồi xuống. Nhan Hoa bị lôi kéo ngồi cạnh Giả lão phu nhân.

Trò chuyện một hồi, không biết sao lại nói đến chuyện rời kinh, tình hình hai nhà. Đang ôn chuyện thì bỗng nghe thấy nhị tẩu Vương thị thở dài.

Giả lão phu nhân đang nói hăng say, bị làm gián đoạn cũng không tức giận, chỉ hỏi: “Nhị nhi tức à, đang yên đang lành, con than thở cái gì?”

Vương thị đầy mặt đáng tiếc: “Haiz…… Nghe cô nãi nãi nói đến chuyến đi Giang Nam vừa rồi, con dâu nhịn không được nhớ tới đứa cháu không duyên phận kia, nếu là…… chắc cũng lớn bằng Châu Nhi rồi……”

Cả phòng đang náo nhiệt đột nhiên liền lạnh lẽo.

Lúc này, Vương thị làm như mới ý thức được mình nói sai, cười ha ha nhẹ nhàng cầm khăn vả mặt: “Trách con! Trách con! Ngày tốt thế này lại nói bừa chuyện gì đâu! Chắc là đứa cháu kia chính là tiên đồng trên trời hạ phàm, lão thái thái nhà thông gia quá yêu thích nên mới mang theo để ngày đêm được ở bên cạnh!” - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Giả lão phu nhân đen mặt.

Cả nhà đều biết Giả Mẫn sẩy thai, ai cũng đều coi như không có chuyện gì phát sinh, không đề cập tới một chữ. Thế mà Vương thị này lại thích kiếm chuyện!

Đại tẩu Liễu thị cười khẽ: “Đệ muội biết mình thích nói bừa, lần sau nhớ tam tư rồi hẵng xuất ngôn. Chúng ta toàn gia ngồi ở đây đều là đàn bà, nói cái gì cũng được. Nhưng nếu ở ngoài, nhị đệ mà biết sẽ không vui đâu.”

Giả lão phu nhân bắt lấy tay Nhan Hoa, vô cùng đau lòng: “Mẫn Nhi của ta trước nay hiếu thuận. Khi đó mới vừa gả cho người ta, trở về cứ nói bà thông gia rất tốt, phải hiếu thuận như mẫu thân. Tâm đứa nhỏ ngốc này thật sự quá thẳng, mọi chuyện đều đặt trưởng bối ở trong lòng, xem nhẹ chính mình!”

Nhan Hoa cười an ủi Giả lão phu nhân: “Trăm sự lấy hiếu làm đầu, không phải mẫu thân thường dạy con như thế sao? Lại nói, đại tẩu cũng luôn hiếu thuận với người và phụ thân mà. Lần này trở về, con thấy sắc mặt đại tẩu hình như không tốt lắm!”

Giả lão phu nhân liên tục gật đầu: “Đại nhi tức rất tốt, phụ thân con…… Cũng là ít nhiều có nó trong ngoài lo liệu. Đại ca con là đứa khó dạy, nếu không có đại tẩu con, mẫu thân đã bị nó làm tức chết rồi! Cũng không biết thông cảm cho tức phụ của mình, vừa mới sinh xong, mệt nhọc như vậy, thân thể sao chịu đựng được chứ?”

Nhan Hoa nhìn về phía Liễu thị, đích xác sắc mặt tái nhợt, thân mình so với trong trí nhớ ba năm trước đây gầy hơn phân nửa. Đã vậy, thường hay che khăn ho khan, có lẽ hiện giờ vẫn còn bệnh.

Vả lại, Hô ca nhi chết non, Liễu thị cũng nhanh chóng qua đời theo.

“Nhân lúc bây giờ thanh tĩnh, đại tẩu nên dưỡng sức khỏe, đại ca yêu thích kim thạch đồ cổ thì kệ đại ca đi, nhà chúng ta cũng không thiếu những thứ ấy. Hô ca nhi, Liễn ca nhi còn nhỏ, tẩu tử phải bảo trọng chính mình…… Nếu là đại ca gây họa gì, đại tẩu phải ‘ khuyên bảo ’ đại ca. Lỡ như có chuyện gì, mẫu thân cũng không thể giúp được!” Nhan Hoa chớp chớp mắt như có hàm nghĩa khác, rồi quay sang làm nũng với Giả lão phu nhân. ( truyện trên app T•Y•T )

Đương nhiên, Giả lão phu nhân nhìn thấy họ mắt đi mày lại, cũng biết họ có ẩn ý với nhau. Liễu thị là cô nương Lý quốc công phủ. Tuy từ nhỏ cũng là học thi thư lớn lên nhưng tính tình lại vô cùng đanh đá, lại còn biết võ. Có điều, nết đanh đá này không phải ở khía cạnh đối nhân xử thế, mà là đối với trượng phu.

Giả Xá muốn nạp thiếp nàng không ngăn cản, nhưng nếu là đông một cái tây một cái, lung tung mang về ấy à? Vậy thì chờ bị Liễu thị xử lý đi! Một kẻ ăn chơi trác táng đối mặt với một thê tử văn võ song toàn, chỉ có thể nuốt máu và nước mắt vào bụng. Đánh thì đánh không lại, mắng thì cũng mắng không thắng. Người ta đánh mình thì chuyên đánh lén, mắng chửi thì toàn lời văn nhã nhưng thấm tận tim. Rối rắm nhất chính là —— Liễu thị còn vô cùng mỹ diễm.

Cho nên Nhan Hoa hoài nghi, sau này Giả Xá có hành vi phóng đãng, có lẽ là bị thê tử áp chế quá thảm. Nếu Liễu thị không qua đời sớm, có lẽ Giả gia đã khác.

Thật ra, Giả lão phu nhân rất thích tính cách của Liễu thị, không độc chiếm nhi tử mình, làm việc đều là nói có sách mách có chứng, lúc nên đanh đá thì đanh đá, vì thế bà chẳng hề đau lòng khi đại nhi tử bị đối xử như vậy, ngược lại còn vỗ tay hoan hô, cảm thấy đại nhi tử nên bị con dâu quản thúc.

Bên ngoài, Giả Xá cầm bức cổ hoạ mà Lâm Như Hải tặng, vui vẻ không thôi hoàn toàn không biết mẫu thân, muội muội, thê tử đã chuẩn bị mài đao cứa cổ hắn.

Mặt Vương thị cứng ngắc, ít nhiều gì Liễu thị cũng châm chọc nàng. Thế mà Giả lão phu nhân và Giả Mẫn lại xen nàng không tồn tại, ba người vừa nói vừa cười, hoàn toàn không để nàng vào mắt.

Hơn nữa, lời Giả lão phu nhân nói có ẩn ý, Liễu thị, Giả Mẫn hiếu thuận, nhị nhi tức nàng thì bất hiếu sao?

Ban đêm trở về, Giả Chính hôm nay trò chuyện với Lâm Như Hải vô cùng vui vẻ, thấy vẻ mặt thê tử buồn bực, kỳ quái hỏi: “Nàng làm sao vậy?”

Vương thị đầy bụng ấm ức: “Hôm nay đang nói chuyện vui vẻ…… Chẳng qua nói qua nói lại một hồi, vô tình nói đến bọn trẻ …… Đầu tiên là bên kia châm chọc thiếp không ra được cửa, muội muội cũng bất hòa với thiếp, lời trong lời ngoài đều khen đại tẩu hiếu thuận, mẫu thân cũng hùa theo nói nhị phòng không có hiếu tâm bằng đại phòng…… Cùng là người thân một nhà, thiếp nghe mà đau lòng làm sao……”

Giả Chính bực bội: “Cả nhà đang vui vẻ, tự dưng nàng lắm mồm nhắc tới chuyện thương tâm của muội muội làm gì?”

Vương thị rớt nước mắt: “Cũng đã qua ba năm rồi chứ ít gì. Muội ấy cũng tặng quà cho ba đứa nhỏ, làm sao thiếp biết chỉ nói có một câu cũng không được? Đâu phải chỉ có phòng  chúng ta là có Châu Nhi đâu, phòng bên kia cũng có đấy thôi. Chẳng lẽ sau này không cho cháu trai gặp cô cô?…… Huống chi…… Câu tiếp theo thiếp liền tự vả mặt xin lỗi? Thiếp là tẩu tẩu lại hạ mình như vậy, còn muốn thiếp phải làm như thế nào nữa?”

Giả Chính thấy thê tử ấm ức nên cũng không nỡ trách thêm. Chẳng qua, một bên là muội muội nhìn từ nhỏ đến lớn, một bên là thê tử, ngẫm lại thấy nàng cũng không sai. Hơn nữa, hắn tự cho là người chí hiếu, lại không ngờ bị mẫu thân nói không hiếu thuận bằng đại ca ham ăn biếng làm…… Trong lòng không khỏi chua xót, thở dài một hơi, phiền lòng phủi tay đi ra ngoài.

Vương thị ngẩng đầu, nhìn thấy Giả Chính xoay người bỏ đi, càng thêm thương tâm. Nha hoàn tiến vào lại chỉ chỉ về phía phòng Triệu di nương, một hơi nghẹn ở ngực, nửa ngày cũng không xoa dịu nổi, hận đến nghiến răng nghiến lợi!

……….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play