Phần mộ tổ tiên thế gia đại tộc đều có phong thuỷ cực tốt, phong cảnh tuyệt đẹp. Nhà tranh Lâm gia ở ngay chân núi. Ngày mùa thu thì hái cúc ở bờ rào phía đông, chiều về nhàn nhã ngắm núi ở phía nam.
Nếu là trước kia, ngoại trừ cơm ngày ba bữa, thời gian còn lại, Lâm Như Hải thường đọc sách, sao chép kinh Phật. Giả Mẫn hoặc cùng sao chép, hoặc ở bên cạnh thêu thùa. Hai người ai bận việc nấy, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn đối phương, liền cảm thấy tâm hồn bình an, ấm áp.
Nhưng Nhan Hoa lại lo lắng sức khỏe hai phu thê. Vốn đã ăn chay trường, còn không vận động không rèn luyện, thân thể gầy yếu không phải không có nguyên do.
Hơn nữa, người thì mất con, người thì mất mẹ lẫn con, đều tích tụ muộn phiền, ngày nào cũng ở trong phòng quả thật ảnh hưởng cảm xúc không tốt.
Nhan Hoa mở cửa sổ nhìn ra ngoài.
Trước nhà là một cái sân rất rộng. Vì chủ tử là người đọc sách, nên hai nô bộc không dám trồng rau dưa trong sân. Thời gian giữ đạo hiếu mà trồng hoa hòe cây cỏ cũng không thích hợp cho nên bỏ trống.
Xa xa sơn sắc như tiên cảnh, gần bên có dòng suối uốn lượn qua. Non xanh nước biếc, chim chóc hòa ca, nông gia tiểu viện…… Hoàn cảnh như vậy không phải như đang vui thú với cuộc sống điền viên sao?
Đây không chỉ học theo Đào Tiềm (*) mà còn tự mình rèn luyện thân thể.
Thế là, hôm nay Lâm Như Hải và Nhan Hoa cùng nhau tản bộ dọc theo dòng suối nhỏ. Nhan Hoa nói về Đào Uyên Minh (*), hai người nói một hồi liền nói đến cuộc sống điền viên.
(*) Đào Tiềm tức Đào Uyên Minh, một nhà thơ lớn của Trung Quốc.
Lúc này, Lâm Như Hải chỉ hơn hai mươi, có lòng hiếu kỳ háo hức muốn thử của tuổi trẻ. Hơn nữa, thay vì mang theo người hầu giữ đạo hiếu, hắn càng thích chính tay canh tác, cơm canh đạm bạc hơn.
Vì thế, hai người thỉnh giáo người hầu có kinh nghiệm, cũng không miễn cưỡng bản thân quá mệt nhọc. Phu thê chầm chậm xới đất, xới xong thì gieo trồng đủ loại rau dưa trái cây theo mùa.
Thoáng chốc đã đến hè, Nhan Hoa nhớ rõ trên ngọn núi phía nam mọc rất nhiều quả dại đỏ rực vào mùa này. Đó là loại quả mà kiếp trước cô rất thích ăn, còn ngon hơn cả dâu tây.
Một hôm, lúc trời chạng vạng, cô lôi kéo Lâm Như Hải vào trong núi thì phát hiện cả rừng loại quả này. Hai người hái suốt một đường, không có vật chứa liền dùng khăn tay Nhan Hoa và lá cây to bọc lấy. Cuối cùng, Lâm Như Hải vì chiều ý thê tử, hoàn toàn vứt bỏ rụt rè, vén vạt áo hái đầy một đống.
Hai phu thê mang về rửa sạch. Tối đến, cùng ngồi ở đầu giường vừa nói chuyện trời đất vừa ngươi một trái ta một trái ném vào trong miệng, bất tri bất giác no căng bụng. Hai người lại không dám kêu ca, sợ bị hai lão nhân cách vách chê cười, bèn nằm ở trên giường đối diện nhau nửa khắc, cười không dừng được.
Đêm ấy, người thì phát hiện thê tử mình không chỉ là thiên kim tiểu thư khí chất thanh nhã, mà còn biết quả dại, biết tham ăn; người thì phát hiện vị “Phu quân” này cũng không đoan chính, cẩn thận như trong trí nhớ. Hóa ra, thời trẻ cũng có chút phóng khoáng nghịch ngợm, cũng sẽ không quản được miệng mình.
Vì háu ăn mà khó chịu một trận, hai người cũng hiểu không nên ăn quá nhiều. Lúc muốn ăn chỉ dùng một ít, số còn lại liền phân cho lão ma ma và lão quản gia.
Ưu tư tích tụ trong lòng chậm rãi tan biến. Vả lại, hàng ngày canh tác rèn luyện thân thể, Nhan Hoa từ sắc mặt tái nhợt dần dần hồng hào, ngay cả Lâm Như Hải cũng rắn chắc lên không ít. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Dưa hấu trong sân đã chín, quả thì chỉ to bằng đầu trẻ con, quả thì chỉ bằng nắm tay Lâm Như Hải. Tuy nhiên, từ trước đến nay không lao động gì, hai người vẫn vô cùng vui sướng vì tràn đầy thu hoạch.
Những đêm hè, hai phu thê vai kề vai ngồi ở trong sân, mỗi người chọn một quả lớn nhất ngọt nhất, rồi cạy một cái nắp ở phần đầu, dùng muỗng xúc ăn, ngửa đầu chính là bầu trời đầy sao.
Thời điểm hoa màu chín cũng là khi trời bắt đầu vào thu. Trên núi có hai ba cây bạch quả trăm năm tuổi, cả cây đều màu hoàng kim. Mỗi khi gió thổi qua, những chiếc lá liền lìa cành làm mặt đất phủ đầy sắc vàng rực rỡ.
Lâm Như Hải mang Nhan Hoa vào rừng vẽ tranh. Lúc trở về, lão ma ma đã xào bạch quả nóng hổi. Phong tục ở đây, người ta ăn bạch quả theo tuổi. Bao nhiêu tuổi thì ăn bấy nhiêu quả. Lão ma ma dựa theo tuổi tác hai người mà phân chia, không hơn cũng không thiếu.
Hành động của lão ma ma đã gợi lên hồi ức của Lâm Như Hải. Hắn vừa loay hoay bóc bạch quả nóng hổi vừa kể cho Nhan Hoa nghe chuyện khi còn bé.
Mưa thu mấy trận, trời liền trở lạnh. Trong núi càng lạnh hơn, tựa hồ như phương Bắc sớm vào đông trong trí nhớ Giả Mẫn.
Về đêm, tuyết lặng lẽ rơi, sáng lên núi nhìn cánh đồng ruộng phủ trắng xóa cả một vùng.
Lão quản gia nhìn khoai lang đỏ ngày thu to như cánh tay trẻ con, vui tươi hớn hở chạy đi cho hai vị chủ tử xem, nói là nông gia vào đông nướng khoai là ngon nhất.
Nghe vậy, Lâm Như Hải liền ngứa tay, cơm trưa còn chưa tiêu hóa đã hồ hởi lôi kéo Nhan Hoa nhóm lửa nướng khoai.
Hai phu thê vô cùng tự tin, không chịu người khác hỗ trợ, cuối cùng mặt xám mày tro nướng cháy đen. Dù sao cũng là thành quả lao động của mình, trước đây nào từng làm những chuyện này, thế nên cả hai hết sức vui mừng, quý trọng công sức, ăn hết những chỗ có thể ăn đến nỗi miệng đầy than đen. Thấy thế, Lâm Như Hải dịu dàng định giúp Nhan Hoa lau miệng, không ngờ càng lau càng bẩn, lau đến cả khuôn mặt lấm lem. Nhan Hoa tức giận đấm hắn một cái, nhưng lại nhịn không được cười to.
Mẫu thân qua đời bi thương, nỗi đau hài nhi ra đi ngoài ý muốn, tựa hồ phai nhạt đi trong tiếng cười. Tình cảm phu thê từng như lời thơ ý hoạ, rồi chứng kiến nỗi đau của đối phương cùng trải qua thăng trầm, bắt đầu thủy nhũ giao hòa.
Nhan Hoa giễu cợt hắn: “Sau này nhất định phải kể cho hài tử nghe chuyện này của phụ thân chúng, để chúng biết phụ thân chúng ‘ lợi hại ’ thế nào.”
Lâm Như Hải không cho là đúng: “Tất nhiên là phải kể rồi. Sau này tế tổ, chúng ta sẽ mang hài tử đến ở đây mấy ngày. Người nhà chúng ta không thể có tay chân lại không dùng, đến ngũ cốc cũng chẳng phân biệt nổi.” ( truyện trên app T Y T )
Lúc nói lời này, nếu đừng để ý bàn tay hắn đầy than đen, khoe miệng cũng đen xì xì thì cực kỳ có phong phạm chủ một nhà.
Vốn dĩ dự định năm thứ nhất xây nhà ở đây, hai năm sau sẽ trở về nhà cũ. Nhưng từ khi bắt đầu cuộc sống điền viên, hai phu thê đều cảm thấy như vậy khá tốt, nên ở luôn ba năm.
Ở quê còn có tộc nhân Lâm thị. Nhưng với Lâm Như Hải mà nói, đều là người xa lạ mười mấy năm không gặp. Thậm chí theo luật pháp, mặc dù cùng là họ Lâm nhưng cũng không có quan hệ thân thuộc gì với Lâm Như Hải cả. Như kiếp trước Lâm Như Hải qua đời, những người họ Lâm này cũng không có quyền lợi kế thừa gia sản, chỉ có thể nói “500 năm trước là một nhà”.
Nhớ tới tình cảnh Lâm gia, Nhan Hoa lại suy nghĩ con đường sau này. Chẳng qua, con cái là duyên phận trời định, Giả Mẫn thật sự không dễ đi con đường này.
Mãi cho đến một ngày, một con chó đói đến nỗi chỉ còn da bọc xương xông vào cửa sân.
Lão ma ma thấy nó tội nghiệp, đút chút thức ăn, lại không ngờ kể từ đó, chú chó canh giữ ở cửa sân, không chịu rời đi. Lâm Như Hải và Nhan Hoa ra ra vào vào, nó liền vẫy đuôi lấy lòng, có chút gió thổi cỏ lay cũng sủa gâu gâu ở cửa, dường như rất có nhân tính.
Nhan Hoa mang nó vào, đặt tên là “Rào Tre”, nói nó là hàng rào tre bằng xương bằng thịt trong ngôi nhà tranh của họ.
Từ đó trở đi, cuộc sống trong ngôi nhà tranh biến thành hai phu thê, hai vị lão bộc và một con chó nhỏ.
Nhan Hoa bị lòng biết ơn báo đáp của Rào Tre ảnh hưởng.
Năm thứ hai chịu tang, Nhan Hoa bắt đầu lấy danh nghĩa Lâm lão thái thái làm việc thiện.
Phát cháo, chữa bệnh, quyên tặng áo bông, xây cầu đắp đường, kiến tạo trường học miễn phí…… Gia tài Lâm gia tích lũy mấy đời, thay vì bị đưa vào quốc khố sau này, chi bằng hiện giờ cứu tế bá tánh bần hàn.
Khi tang kì kết thúc, toàn bộ Cô Tô đều biết phu thê Lâm gia là đại thiện nhân. Việc thiện họ làm là thật sự phát từ tâm. Phát cháo, cháo cắm chiếc đũa không ngã; chữa bệnh từ thiện, thuốc men không lấy một xu; áo bông quyên tặng thì bông thật dày; trường học miễn phí thì mời toàn tiên sinh có học thức thật sự; xây cầu đắp đường càng tạo phúc cho bá tánh trong vùng.
Tuy rằng thành tâm làm việc thiện nhưng trong lòng Nhan Hoa vẫn ôm một phần mong đợi một ngày kia, sẽ có ai đó trong số những người có kỳ ngộ sẽ biết ơn, có thể âm thầm giúp đỡ Lâm gia khi chẳng may lâm vào khốn đốn.
Ba năm thoắt cái trôi qua, Lâm Như Hải nhanh chóng được bổ nhiệm làm đại phu Lan Đài Tự, nhậm chức ở kinh thành.
Về phần Nhan Hoa, hai phu thê ôm thủ lễ tiết trong ba năm chịu tang, giờ đây phải đối mặt với đời sống phu thê thực thụ, cùng với ký ức hắc ám mười năm ở kinh thành trong trí nhớ Giả Mẫn.
……….