Ý thức của Nhan Hoa lúc thăng lúc trầm, dường như có rất nhiều cảm xúc khác nhau tràn vào, dù ngọt hay đắng, vui hay buồn, cô vẫn có thể chân chính cảm nhận được đủ loại mùi vị trong lòng mình.

Khi mọi cảm xúc ổn định, cảm giác mông lung ban đầu trong linh hồn dần biến mất, chỉ cần cử động ngón tay một chút liền có cảm giác chân thực khác với linh hồn. Nhan Hoa biết mình đã hoàn toàn trở thành mỹ nhân mặc đồ cổ trang ban nãy.

Chậm chậm mở mắt, lúc này hẳn là đêm khuya. Xung quanh tầm mắt tối đen như mực. Bên tai có tiếng hít thở đều đặn. Cô nhẹ nhàng nghiêng đầu, bóng đêm làm cô không thấy rõ dung mạo, nhưng cảm nhận được một cánh tay vòng qua người mình. Dường như đối phương ở trong mộng cảm nhận được động tĩnh, còn kéo nhẹ cô ôm vào lòng.

Nếu đoán không sai, đây là trượng phu của thân thể này, hơn nữa tình cảm còn không tồi.

Tuy nhiên, Nhan Hoa không biết quá khứ lẫn tương lai của nguyên thân. Vì thế, bất chấp người đang ngủ bên cạnh là ai, cô nhắm mắt lại lần nữa, chậm rãi hồi tưởng tất cả ký ức vừa được rót vào trong đầu ban nãy.

Giả Mẫn, mẹ của nữ chính Lâm Đại Ngọc trong Hồng Lâu Mộng. Có thể nói, nguồn gốc câu chuyện Hồng Lâu bắt đầu từ khi nàng qua đời.

Thiên kim quốc công, 16 tuổi, thập lí hồng trang gả cho Thám Hoa đương triều. Một người là Thám Hoa lang đầy bụng thi thơ, tài hoa xuất chúng, nhiều đời là liệt hầu. Một người là quý thiên kim hoa dung nguyệt mạo, có tri thức hiểu lễ nghĩa. Một đôi bích nhân như vậy không biết rước lấy bao nhiêu ánh mắt hâm mộ thuở bấy giờ!

Ban đầu, đời sống hôn nhân của Lâm Như Hải và Giả Mẫn có thể nói là mẫu mực. Hai người hoa tiền nguyệt hạ, thấu hiểu lòng nhau. Bất kể là về tài hoa hay là thế sự, tầm nhìn của họ đều như nhau, phu thê hai người đường mật ngọt ngào, yêu thương khăng khít.

Năm 18 tuổi, cô dâu hoài thai lần đầu. Lão thái thái Lâm gia nhắm mắt mãn nguyện ra đi, nhưng không ngờ khúc mắc trong cuộc sống của phu thê hai người cũng bắt đầu từ đó.

Bởi vì thai nhi còn nhỏ tháng, mấy thế hệ Lâm gia lại là đơn truyền, nghĩ đến thai nhi yếu ớt, lại không có trưởng bối dòng bên giúp đỡ tang sự, nên đôi phu thê trẻ phải lo liệu mọi bề. Nguyên quán Lâm gia ở phía nam. Vốn đã mệt nhọc vì tang lễ, sau đó lại phải đưa linh cữu về quê, đường xá xa xôi Giả Mẫn liền bị động thai, chưa tới Cô Tô thì đã sảy mất hài nhi thứ nhất.

Tất nhiên, phu thê hai người vô cùng  thương tâm, vốn đang chịu nỗi đau mất người thân, lại thêm chuyện này nên càng gió thảm mưa sầu.

Túc trực bên linh cữu ba năm, đặc biệt trong năm đầu, ăn mặc đều đơn giản mộc mạc. Vì săn sóc trượng phu đang chìm đắm trong bi thống hơn cả chính mình, nên Giả Mẫn cố gắng gượng, quên mất bản thân cũng

lớn lên trong nhung lụa. Sảy thai không được đại bổ lại còn bị mệt nhọc, chẳng bao lâu dần suy kiệt, chỉ là tuổi trẻ không quá để tâm.

Theo lý là có kẻ hầu người hạ, nhưng ma ma Giả phủ đưa đến lúc mới cưới luôn thích khoa tay múa chân. Đừng nói Lâm Như Hải, chính Giả Mẫn cũng không mấy ưa thích. Dần dà, khiến cho nô bộc Lâm gia có khoảng cách với tân phu nhân, thêm chuyện ai nấy cũng bi thương vì lão phu nhân qua đời nên vô tình xem nhẹ Giả Mẫn. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Giữ đạo hiếu ba năm, Lâm Như Hải trở về kinh thành vào triều làm quan.

Hai vị tẩu tử đều có hài nhi, Giả Mẫn đã hai mươi có một, hai phu thê cô đơn lòng tràn đầy chờ mong có một hài nhi thừa hoan dưới gối.

Vốn tưởng rằng giống như thuở mới cưới, nhiều nhất một năm sẽ lại hoài thai. Thế nhưng một năm, hai năm, rồi ba năm…… Bụng vẫn không chút động tĩnh.

Mới đầu, Giả lão phu nhân có lén thỉnh y hỏi dược vì nữ nhi, nhưng đại phu đều nói cơ thể nàng hư nhược, không có vấn đề gì nghiêm trọng. Dần dà, Giả lão phu nhân cũng bỏ cuộc, chỉ khuyên nàng không có con nối dõi là tội lớn nhất, nên tìm thông phòng cho phu quân rồi bắt lấy hài tử của họ nuôi dưỡng cũng như nhau.

Giả Mẫn từ khuê các đến gả chồng, chưa từng chịu khổ nên vẫn luôn duy trì một phần lương thiện ngây thơ. Nàng không muốn phu thê cách lòng, cũng không muốn hạ sát thủ với thông phòng theo lời mẫu thân.

Nhưng mà, khi ra ngoài giao tế với người khác, nhìn thấy ánh mắt của họ, trở về nhà mẹ đẻ lại nghe tẩu tử nói những lời đầy ẩn ý, mỗi khi tế tổ trượng phu đều áy náy hậm hực, từng chuyện đâm vào tim Giả Mẫn. Nàng có thể thừa nhận phong đao tuyết kiếm nơi hậu trạch, nhưng một đại nam nhân như Lâm Như Hải sẽ bị người đời nhìn như thế nào đây?

Năm 27 tuổi, rốt cuộc Giả Mẫn không kiên trì được nữa, đành đẩy trượng phu về phía nữ nhân khác.

Phu thê hai người đều biết tâm ý đối phương nhưng kể từ đó dần dần trở nên khách khí. Tuy nhiên, dù đã làm đến bậc này, thế nhưng tất cả thị thiếp vẫn không một ai sinh được con.

Khổ sở ngâm trong thuốc đắng gần mười năm, Giả Mẫn rốt cuộc mang thai, sinh hạ được một nữ nhi mi thanh mục tú, nhũ danh Đại Ngọc. Ba năm sau đó, sinh hạ thêm một nhi tử.

Mấy năm đó, hậu viện thị thiếp dường như không hề tồn tại, tâm bệnh không con cũng hoàn toàn tiêu tán, một nhà bốn người thậm chí còn hạnh phúc mỹ mãn hơn lúc tân hôn.

Nhưng mà ngày vui ngắn chẳng tày gang, đầu tiên là trưởng nữ thể nhược, vào ngày sinh thần bỗng một đám hoà thượng đạo sĩ không biết từ đâu đến nói hươu nói vượn, miệng phun ra toàn lời xui xẻo. Tiếp theo, trưởng tử bệnh nặng, hôm qua còn bi ba bi bô nói chuyện với nàng, hôm nay đã nằm trên giường bất động. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Vì sinh con, Giả Mẫn đã uống rất nhiều phương thuốc, thân mình càng ngày càng gầy gò, lại thêm lo âu nên ngã bệnh nặng.

Lúc lâm chung, nàng phó thác nữ nhi, dặn dò trượng phu, vốn tưởng rằng cuộc đời này không còn vướng bận, có thể buông bỏ gông xiềng không con mười mấy năm, được giải thoát rồi, lại không ngờ sau khi chết đứng trước kính Luân Hồi, nhìn thấy trượng phu mất sớm, nữ nhi ngày ngày thổ huyết……

Cuộc đời ba mươi mấy năm của Giả Mẫn quá nặng nề. Gần như nửa cuộc đời bị ngọn núi không con đè nén. Một cô nương tụ hội anh linh xinh đẹp như vậy, cuối cùng lại trở thành một phụ nhân cả người bị bệnh tật tàn phá.

Suy đi ngẫm lại, chuyện này có thể trách ai? Lâm Như Hải nhìn như có tam thê tứ thiếp, trên thực tế, hắn cũng bị ngọn núi không con đè nặng như Giả Mẫn. Người Lâm gia không con thừa tự, phu thê lần lượt mất sớm, nữ nhi bơ vơ không nơi nương tựa, gia tộc xa hoa bậc nhất tan thành mây khói. Trách Giả lão phu nhân hay là những người đứng xem? Giá trị quan của xã hội này chính là như thế. Phàm nhân đa phần đều tầm thường, ai lại quan tâm đến người xa lạ? Còn Giả lão phu nhân, bà thật sự là vì suy tính cho nữ nhi sao?

Nhan Hoa mở mắt ra, nặng nề thở dài. Chấp niệm lớn nhất của Giả Mẫn chắc là không con, nhưng cô nào phải diệu thủ thần y, làm sao có thể bảo Lâm Như Hải sinh con đây? Không sai, Nhan Hoa đã nhận định vấn đề là ở Lâm Như Hải.

Dường như nghe thấy tiếng cô thở dài, cánh tay ôm ở trên người cô khẽ động, nhẹ nhàng vỗ lưng cô: “Đừng nghĩ nhiều về những chuyện đã qua nữa, chăm sóc sức khỏe của nàng trước đã. Nàng xem nàng đi, chỉ còn da bọc xương.”

Nhan Hoa “ừm” một tiếng. Cô đoán rằng Lâm Như Hải tưởng cô vẫn còn đau buồn vì bị sẩy thai.

Lúc này, bọn họ đã đến Cô Tô. Sau khi đưa Lâm lão phu nhân vào phần mộ tổ tiên thì bắt đầu ngày tháng xây nhà giữ đạo hiếu.

Giữ đạo hiếu năm thứ nhất là gian khổ nhất. Lâm Như Hải hiếu thuận, mọi chuyện đều kiên trì đích thân làm lấy, để lại phần lớn người hầu ở nhà cũ, còn mình ở bên cạnh phần mộ tổ tiên dựng một mái tranh, chỉ giữ lại một vài nô bộc cũ của mẫu thân, đọc sách giữ đạo hiếu.

Vốn dĩ hắn không muốn Giả Mẫn theo cùng, suy cho cùng nàng mới sẩy thai, dù quy củ có lớn cũng không quan trọng bằng. Nhưng Giả Mẫn lại lo lắng cho hắn, một lòng chăm sóc phu quân, đồng cam cộng khổ cùng hắn.

Ngày thứ hai, Nhan Hoa dậy sớm, chuẩn bị quần áo cho Lâm Như Hải, rồi một mình ra ngoài. Dọc theo đường nhỏ chậm rãi đi hết một vòng để làm quen hoàn cảnh, tiện thể rèn luyện thân thể.

Khi trở về thì gặp gỡ Lâm Như Hải vội vã chạy ra, vừa thấy cô liền vui vẻ: “Mẫn Nhi, nàng đi đâu vậy?”

Nhan Hoa biết có lẽ là hắn còn nhớ chuyện đêm qua, cho rằng cô có điều luẩn quẩn trong lòng.

“Hôm nay thiếp thức dậy thấy thời tiết không tồi,” Trên mặt thoáng mỉm cười, “Trời cao núi xanh, bỗng dưng cảm thấy mình quá nhỏ bé, những chuyện phiền lòng đó cũng nhỏ như hạt bụi.”

Lâm Như Hải thả lỏng, cười rộ lên: “Vậy dùng cơm nước xong, ta đi cùng với nàng!”

Nhan Hoa đối với Lâm Như Hải kỳ thật như người xa lạ, nhưng chỉ qua hai câu đã thấy hắn vô cùng quan tâm đến thê tử nên cũng sinh hảo cảm. Hơn nữa, dù linh hồn bị rút đi tất cả tình cảm nhưng có nguyên thân sở hữu ký ức, trái tim đồng cảm, sự xa cách ban đầu giảm đi không ít.

“Thiếp mệt rồi, chàng muốn đi thì ngày mai dậy sớm đi cùng thiếp. Ngày tháng còn dài, đâu nhất thiết phải là hôm nay!”

Lâm Như Hải cảm thấy thê tử hôm nay đã thả lỏng mặt mày, thở phào nhẹ nhõm, trái tim nặng nề mấy ngày qua cũng vơi bớt bi thương.

“Được được được, ngày mai ta nhất định dậy sớm……”

Nhan Hoa bật cười: “Đồ ngốc……”

……….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play