Liễu Na hừ một tiếng, vùi bản thân vào trong chăn, ngoài lạnh trong nóng (*) lên tiếng: “Hứ, anh bảo tôi trả lời thì tôi sẽ trả lời sao? Anh cho rằng anh là cái gì? Đồ ngốc nhàm chán.”
(*) Nguyên văn là “傲娇 – ngạo kiều” hay còn gọi là tsundere: ý chỉ những người có vẻ bề ngoài luôn tỏ ra lạnh lùng, ương bướng khó gần nhưng thực chất bên trong lại là kiểu người dễ thương, có phần ngại ngùng, xấu hổ
Liễu Na không sợ làm Lương Cảnh mất lòng chút nào, ở cuộc sống trước đây của mình, cô đã nói chuyện với giọng điệu như vậy. Cô cũng coi như đã trải qua sóng to gió lớn, đã từng thấy cảnh đời, trải qua quá trình khởi nghiệp từ không đến có, nhiều năm trước đã quen ăn nói khép nép rồi, sau này thành công, bên cạnh gần như không có mấy người dám cãi lại lời cô. Dựa vào cái gì mà sau khi xuyên vào cô phải nhỏ giọng mềm mại với đồ ngốc này chứ? Cho dù anh là một tên ngốc rất alpha, vóc dáng hoàn toàn phù hợp với gu của cô, thế nhưng điều này cũng không thể khiến cô thay đổi bản thân.
Cô kéo dài giọng đến mức không thể kéo được nữa: “Có giỏi thì anh tự đi điều tra đến cùng tôi muốn làm gì đi.” Nói xong, cô còn đúng lúc ném cho anh hai chữ: “Ha hả!”
Lương Cảnh đứng dậy sửa sang lại áo sơ mi một chút, nhanh nhẹn cài lại cúc áo vest, tiến đến trước mặt cô, ánh mắt sắc bén: “Cho em mười giây suy nghĩ, không nói thì tôi sẽ ra ngoài gọi bác sĩ, bảo bọn họ nhanh chóng đến khám cho em, tại sao một người sống thực vật như em lại có thể tự cởi quần của mình xuống.”
“Đậu má. Mẹ nhà anh, dọa dẫm con gái, anh tính là đàn ông anh hùng gì chứ.” Liễu Na gào thét ở sau lưng anh.
Lúc này, anh xoay lưng về phía cô thấp giọng cười giễu cợt, đã bước ra ngoài cửa.
“Khoan đã! Anh quay lại!” Liễu Na chịu thua: “Tôi nói là được mà!”
Tranh thủ trong nháy mắt Lương Cảnh xoay lưng lại, Liễu Na nhanh chóng kéo quần lên, nhảy ra khỏi chăn, đi chân trần nhanh chóng chạy đến trước mặt anh. Cô lôi kéo cánh tay rắn chắc của anh, xuôi theo cổ tay anh, tìm được bàn tay, rồi túm lấy kẽ tay anh, suôn sẻ thành công lôi anh trở lại trong phòng bệnh.
Lương Cảnh cúi đầu nhìn thoáng qua đầu ngón chân trần giẫm trên sàn của cô, mỗi một ngón đều trắng hồng mịn màng. Hôm qua, lúc anh lau chân cho cô, chỉ nghĩ rằng tại sao đầu ngón chân của con gái lại nhỏ nhắn trắng mịn như vậy. Hôm nay nhìn thấy vẫn có cảm giác y hệt, làn da trong lòng bàn tay cô cũng trắng trẻo tinh tế, nói thật cô không thô lỗ cũng rất giống một cô gái, ít nhất lúc nắm tay anh thế này, anh cũng không đến nỗi phản cảm. Vì thế anh cố gắng phối hợp trở về trong phòng bệnh lần nữa rồi ngồi xuống, lẳng lặng nhìn cô, đợi xem cô tiếp tục diễn kịch.
Liễu Na vắt hết óc mới nghĩ ra cớ: “Thật ra, thật ra tôi thật sự không phải cố tình muốn lừa anh, cũng không phải muốn giả vờ hôn mê, tôi chỉ là mất trí nhớ! Phải! Tôi mất trí nhớ rồi!”
“À, mất trí nhớ.” Lương Cảnh bình luận một cách ngắn gọn, lạnh lùng cười, đáy mắt lạnh lùng, rõ ràng là không tin: “Tôi không quan tâm em mất trí nhớ hay là mất trinh tiết.” Anh ném mấy tờ giấy trắng viết đầy chữ màu đen: “Tôi không diễn kịch với em nữa, chỗ này có một tờ hợp đồng hủy bỏ hôn ước, ký nó rồi, từ nay về sau đều không liên quan gì nữa, em muốn giả chết hay là giả vờ mất trí nhớ, tôi sẽ không vạch mặt em, ngày nào đó em muốn tự biên tự diễn đến chết thì tôi cũng sẽ không quấy rầy em.”
Liễu Na nhanh chóng nhìn lướt qua văn bản trên hợp đồng, ý chung chung là: sau khi Liễu Na đính hôn và sống thử với Lương Cảnh, phát hiện hai người không thích hợp để đi cùng nhau hết quãng đời còn lại, vì để không phá hoại hạnh phúc của hai bên, cô tự đề nghị hủy bỏ hôn ước.
Liễu Na chỉ liếc nhìn sơ qua, lại nghĩ đến cuốn tiểu thuyết đã đọc, đã xâu chuỗi thông suốt mọi chuyện. Lúc này, Liễu Na và Lương Cảnh mới đính hôn không lâu, ngày Liễu Na gặp tai nạn hôn mê, vừa khéo là ngày Liễu Na muốn đến ở lại nhà Lương Cảnh một thời gian. Nhưng bởi vì gặp phải sự cố, sau đó Liễu Na hôn mê, cuối cùng cuộc hôn nhân này cũng sẽ không giải quyết được gì.
Trong tiểu thuyết cũng có miêu tả, mặc dù Liễu Na đã xảy ra chuyện, thế nhưng Lương Cảnh cũng coi như làm hết trách nhiệm của một người chồng. Trong lúc Liễu Na hôn mê, anh đã mời bác sĩ giỏi nhất cho cô, đưa cô ra nước ngoài chạy chữa, nhưng mà cuối cùng Liễu Na vẫn không tỉnh lại được. Sau nhiều năm cô hôn mê, Lương Cảnh mới lần nữa có bạn đời.
Có điều bây giờ Liễu Na xuyên vào đây, cốt truyện đã đi theo hướng hoàn toàn khác.
Chuyện thứ nhất Lương Cảnh làm sau khi cô tỉnh lại từ cơn hôn mê lại là ép cô ký hợp đồng hủy bỏ hôn ước! Càng quá đáng hơn chính là anh đổi trắng thay đen, vậy mà nói là bản thân cô chủ động muốn hủy bỏ hôn ước.
A! Tuy rằng Liễu Na vẫn chưa đến mức căm ghét việc gả cho đồ ngốc này, thế nhưng chuyện khiến cô tức giận nhất là người ta đổi trắng thay đen, muốn cô cõng cái nồi này (*)? Không có cửa đâu! Trừ khi cho cô mười tỷ!
(*) Ngôn ngữ mạng ý chỉ một việc nào đó là lỗi của người khác nhưng lại bắt bạn phải chịu trách nhiệm
Cô nhẹ nhàng ném hợp đồng lên không, cũng khinh thường lên tiếng: “Ồ, Lương tiên sinh, đây là ngài muốn để tôi chuẩn bị tay trắng ra đi (*) sao?”
(*) Nguyên văn là “净身出户 - Tịnh thân xuất hộ”: chỉ sau khi ly hôn phải đi ra khỏi nhà mà không được mang theo thứ gì cả.
“Không.” Giọng nói của Lương Cảnh thờ ơ, rõ ràng không để sự kiêu căng của cô vào mắt: “Tôi cho em cơ hội theo đuổi hạnh phúc của bản thân em. Hai chúng ta không cùng chí hướng thì khó mà ở cùng nhau.”
Liễu Na ngắm móng tay của mình, thầm nghĩ phải tìm dịp nào đi sơn sửa móng tay, xuyên sách cũng phải xinh đẹp mới được. Cô học theo giọng điệu của anh, hờ hững lên tiếng:
“Nếu tôi không đồng ý thì sao?”
“Năm trăm vạn.” Lương Cảnh cởi một nút áo vest, ngồi lại xuống ghế, rất có dáng vẻ đàm phán với cô.
Ánh mắt Liễu Na bình tĩnh liếc nhìn anh, không phải là thương lượng sao? Ai chả biết: “Năm trăm vạn? Đây là giá cả để tống cổ lợn cảnh của anh à?” Cô đây là đang khiêu khích chuyện lần trước anh nói muốn hỏa táng cô: “Không bằng tôi tặng cho anh mấy con, miễn phí đó, nướng đồ ngốc ăn ngon hơn nhiều so với nướng lợn sữa.”
Khóe miệng Lương Cảnh nhếch lên, hơi hơi mỉm cười, cũng không nói nhiều, giọng điệu sắc bén: “Một ngàn vạn.”
Trong lòng Liễu Na muốn cười, anh muốn lấy một ngàn vạn để hủy bỏ cuộc hôn nhân trị giá mười tỷ này sao? Theo như miêu tả trong tiểu thuyết, sản nghiệp nhà Lương Cảnh to lớn, đương nhiên nhà họ Liễu cũng không kém, hai nhà thông gia, lợi ích lớn nhất là hợp tác cùng có lợi, có thể nói, một khi Liễu Na gả đến nhà họ Lương, chỉ riêng của hồi môn mà cha mẹ nhà họ Lương cho cô ít nhất cũng được một tỷ, đây còn chưa tính đến của hồi môn mà nhà họ Liễu cho.
Liễu Na là một người lập nghiệp, cũng là một người làm ăn, năng lực giỏi nhất là tính tiền. Trong nháy mắt Lương Cảnh lên tiếng, cô đã tính toán xong một khoản nợ ngắn, cho dù khoản nợ này tính toán ngang dọc như thế nào, đều là lợi ích tối đa hóa mà cô gả đến nhà họ Lương mới có thể nhận được.
Bản thân anh ngu ngốc thì thôi, anh cho rằng tất cả thế giới đều là đồ ngốc sao?
Nhưng mà đối phương thẳng thắn chính trực, cô cũng không định chơi chiến thuật vòng vèo đối với anh, đơn giản rõ ràng lên tiếng:
“Mười tỷ.” Môi mỏng của Liễu Na khẽ hé.
Lương Cảnh nhìn thoáng qua cô, dán mắt vào trong đôi mắt cô, dần dần suy nghĩ sâu xa, anh cười nhẹ: “Ngược lại em còn rất tham lam. Từng nhìn thấy mười tỷ chưa? Tiêu có hết không?”
Tất nhiên là không tiêu hết, nhưng điều này cũng không cản trở cô làm như vậy. Có đôi khi quan hệ giữa nam nữ chỉ là chơi một ván cờ, cô đã nhìn ra được, Lương Cảnh không có chút tình cảm nào đối với nguyên chủ này, cho nên mới vội vàng dùng tiền đuổi đi như thế này. Nếu cô đã ở trong thân thể của nguyên chủ, cũng phải đòi lại công bằng (*) cho nguyên chủ, không thể bị người khác xem thường. Nếu bây giờ cô cầm một ngàn vạn ảo não rời đi, quả thật có thể đối lấy nửa đời an ổn, nhưng cô buôn bán lỗ vốn như vậy thì sẽ không vượt qua cửa ải chỉ mưu cầu lợi ích của người làm ăn như bản thân.
(*) Nguyên văn là “争口气 – Tranh khẩu khí”: ở đây chỉ nữ chính giúp nguyên chủ trả thù
Hôn nhân không có tình yêu có phương pháp thực hiện không có tình cảm, trên đời này, vợ chồng bằng mặt không bằng lòng rất nhiều, vì tiền, cô vẫn có thể chịu đựng được. Nếu không thành công, tiểu thịt tươi (*) trên thế giới này nhiều không đếm xuể, có khả năng người phù hợp nhất với mình còn đang học tiểu học, gây khó dễ ai cũng không thể làm khó dễ tiền và tiểu thịt tươi được.
(*) Thuật ngữ dùng trong giới giải trí, dùng để chỉ các idol nam độ tuổi từ 18- 30, trẻ trung, đẹp trai và hơi có phần non nớt
“Tôi tiêu hết hay không cũng không phiền anh lo lắng, Lương tiên sinh.” Liễu Na khách sáo nói lời xa cách.