Lương Cảnh híp mắt nhìn cô, trong nháy mắt đã cảm thấy được cô trở nên hơi xa lạ. Trước kia cô nói chuyện cũng không tự tin tràn đầy sức sống giống như hôm nay, tất nhiên, cô của trước đây cũng không trung thực như vậy, mà lúc nào cũng chẳng màng trắc trở, không hề có chút mưu lược nào. Nhưng hôm nay cô ngoại trừ không màng trắc trở, còn toát ra sự dũng cảm và sức mạnh không biết từ đâu ra. Ban đầu anh cho rằng cô hẳn là sẽ đồng ý đề nghị hủy bỏ hôn ước, dù sao cô sớm đã có người mình thích, cầm một ngàn vạn rời đi, không phải tất cả đều vui vẻ sao?
Lương Cảnh căng da mặt nói: “Gả cho tôi đối với em không có lợi ích gì.”
“Không sao cả, tôi tán thành việc anh ra ngoài cặp kè, tôi sẽ im như thóc.” Liễu Na phản hồi rất nhanh.
Lương Cảnh mỉm cười khó đoán (*): “Ngại quá, tôi không muốn ra ngoài cặp kè, em gả cho tôi rồi, mỗi ngày tôi sẽ trở về làm em.”
(*) Nguyên văn là “阴晴不定 – Âm tình bất định”: ý chỉ tính tình khó đoán, cảm xúc thay đổi thất thường
“Được đó.” Cô dửng dưng nhìn anh cười, cười đến vô cùng quyến rũ: “Tôi thấy vóc dáng anh không tệ, tôi cũng không xem như chơi lỗ vốn (*).”
(*) Nguyên văn là “白嫖 – Bạch phiêu”: dịch thô là mại dâm trắng, nghĩa là chơi gái mà không trả tiền
Liễu Na không hề xấu hổ chút nào, muốn thấy cô ngượng ngùng có thể đợi đến kiếp sau.
Lương Cảnh không nhịn được tiến lên trước một bước, liếm liếm răng nanh: “Em còn mặt mũi không?”
“Cần thể diện làm gì chứ? Tôi nói rồi, tôi không quen với cuộc sống ở đây, tôi cần tiền. Mười tỷ không hơn không kém, anh suy nghĩ một chút đi.”
“Một ngàn vạn. Không thể mặc cả.”
Lương Cảnh như đinh đóng cột, anh kéo kéo cà vạt trên sơ mi, ánh mắt lạnh lùng. Anh ghét nhất việc người khác bàn bạc điều kiện với anh mà vẫn dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với anh.
Đừng nói anh không thích đàm phán điều kiện với người khác, thật ra Liễu Na cũng rất ghét người ta thương lượng điều kiện với mình, đây là bệnh chung của những kẻ bề trên. Vua gặp vua, vậy ai cũng đừng mong làm ông lớn!
“Vậy thì gặp mặt ở lễ cưới.” Liễu Na cười đùa cợt nhả lên tiếng: “Hứ, xem ai dây dưa hơn ai.” Dù sao bây giờ anh không cho, cuối cùng vì người tình cũ kia của anh, anh vẫn sẽ ngoan ngoãn cho tôi mười tỷ thôi. Đều là hồ ly ngàn năm, anh cũng đừng chơi trò lấp liếm gì với tôi!
Cuộc đàm phán kết thúc với nụ cười thắng lợi của Liễu Na, Lương Cảnh đứng dậy, lúc ra đến ngoài cửa, anh dừng một chút, nghiêng đầu nhìn thoáng qua cô, hai gò má tuấn tú, khóe môi nhếch lên độ cong như có như không.
“Liễu Na, tại sao em nhất quyết phải gả cho tôi? Biết rõ mười tỷ là không thể, em như vậy, tôi sẽ cho rằng em thích tôi.”
Liễu Na không hề trả lời, cô lại không giỏi nói dối, cho nên bình thường ngay cả vấn đề mà bản thân cũng không hiểu rõ thì trực tiếp không đáp lại.
Dĩ nhiên cô vẫn chưa đến mức thích đồ ngốc này nhanh như vậy, chỉ là cũng chưa nói đến cực kỳ chán ghét. Cô biết Lương Cảnh không thể bằng lòng cho cô mười tỷ, cho dù anh có một trăm tỷ, anh cũng không thể cho cô mười tỷ, đây là bản tính của người kinh doanh. Đưa cho cô một phần mười tài sản của anh, điều này không thực tế, bây giờ trong tay anh cũng chưa chắc có mười tỷ dòng tiền mặt. Trừ khi xảy ra chuyện nguy hiểm đến lợi ích tính mạng của bản thân, nếu không cả đời này cô cũng đừng mong lấy được mười tỷ từ trong tay anh.
Cô chỉ cảm thấy, so với việc cặp mẹ con tiện nghi ở nhà họ Liễu kia, có lẽ Lương Cảnh đáng để dựa dẫm hơn. Cho dù hiện giờ cô không có gì cả, nhưng nếu cô gả cho anh theo hôn ước, coi như là người có gia đình, ít nhất còn có nơi che mưa tránh gió, sau này chó chó mèo mèo gì đó muốn đánh mặt cô cũng phải kiêng nể mặt mũi của Lương Cảnh một chút.
Sống trong thế giới xa lạ này, cô không thể dễ dàng bỏ qua bất cứ một lợi thế nào, nhìn chung lúc này, quân bài trong tay cô ngoại trừ một mình Lương Cảnh cũng không có ưu thế gì, cho nên cô càng không thể nói từ bỏ là từ bỏ được.
Từ nhỏ cô đã học cờ vây, người cha sớm qua đời đã dạy cho cô một trong những kỹ thuật đánh cờ quan trọng nhất trong cờ vây: điểm cốt yếu của kẻ địch tức là điểm quan trọng của mình. Những gì kẻ địch quan tâm, tranh giành và muốn kiểm soát là thứ mà mình phải để ý, giành giật và kiểm soát. Một khi để mình kiểm soát được, mình sẽ ở thế chủ động, có thể khống chế người khác. Trái lại, mình sẽ rơi vào thế bị động, bị người khác kiểm soát.
Chủ động tấn công mới là phòng ngự tốt nhất.
Bây giờ Lương Cảnh vội vàng vạch rõ giới hạn với cô như vậy, cô càng không thể để anh thực hiện được. Cô không những không thể để anh thành công, cô còn phải chủ động ra quân mới có thể bảo vệ tốt lãnh thổ của mình.
...
Từ sau lần thất bại đó, đã hai ngày liên tiếp Lương Cảnh không đến thăm Liễu Na.
Thời gian không có đồ ngốc trêu chọc, Liễu Na lại cảm thấy như vậy có chút nhàm chán.
Lúc cô nằm ở trên giường đã ôn lại gần xong nội dung tiểu thuyết, những gì nên nghe trộm được cũng đã nghe gần hết, chỉ cảm thấy tiếp tục giả vờ cũng không có ý nghĩa gì nữa.
Cô muốn chọn ngày lành tháng tốt để tỉnh lại, khiến mẹ con bạch liên hoa kinh ngạc, chẳng qua để tiện thể tạo ra một chút hoảng sợ cho bọn họ, cô còn cần một cơ hội, cô lặng lẽ chờ đợi thời cơ này đến.
Cuối cùng một ngày nào đó, trong lúc vô tình, Liễu Liên Nhi đã nhắc tới ngày mai lão thái thái muốn tự mình đến thăm cô. Lồng ngực Liễu Na hơi phập phồng, cô biết, cơ hội của cô đã đến rồi.
...
Hôm nay mặt trời toả sáng rực rỡ, ánh nắng chiếu khắp mọi nơi, ánh mặt trời chiếu rọi xuống mặt đất, ánh vàng tràn vào cửa sổ thuỷ tinh, chiếu vào chiếc giường bệnh màu trắng.
Liễu Na từ từ mở mắt ra, hôm nay là một ngày đẹp trời để tỉnh lại.
Ngoài cửa vang lên tiếng cãi nhau, có cả tiếng nam nữ nói chuyện, nghe thấy âm thanh này, người tới xem cũng không ít.
Liễu Na đã hôn mê gần một tuần, ngoại trừ hai mẹ con bạch liên hoa ác ý đến thăm, cũng chỉ có mỗi một mình Lương Cảnh tới thăm cô, ngoài ra không còn ai đến thăm cô cả, kể cả bố ruột của cô. Cũng có thể tưởng tượng ra, hoàn cảnh của cô trong nhà họ Liễu xấu hổ tới nhường nào.
Liễu Na nghe thấy âm thanh bên ngoài cửa, chậm rãi nhắm mắt lại.
Âm thanh đầu tiên cô nghe được là giọng nói lanh lảnh của Hàn Tú Lan, còn có chút ẩn ý lấy lòng: “Lão Thái Thái, người thật có lòng, nếu con bé kia biết người đến thăm nó, nó chắc chắn sẽ rất cảm động, chỉ tiếc rằng bây giờ nó vẫn đang hôn mê, bác sĩ không cũng không biết chính xác khi nào thì nó có thể tỉnh lại.”
Lão Thái Thái hắng giọng nói: “Lẽ ra tôi nên đến sớm.” Bà đi tới cạnh giường bệnh của Liễu Na, nhìn thấy sắc mặt Liễu Na tái nhợt, Lão Thái Thái chống gậy, khẽ thở dài.
Mặc dù Lão Thái Thái chỉ nhẹ nhàng thở dài, nhưng dường như Liễu Na có thể cảm nhận được nỗi buồn trong lòng của Lão Thái Thái.
Trong tiểu thuyết, có thể nói Lão Thái Thái là người đối xử với Liễu Na giống như người trong nhà, Lão Thái Thái rất công bằng, không thiên vị cũng không quá yêu quý, đối xử bình đẳng với hai cô cháu gái, cho Liễu Na tất cả những gì cô nên có, nhưng cuối cùng Liễu Na vẫn không có gì, vấn đề này cũng chỉ có thể trách mệnh không tốt.
Đúng lúc này, giọng nói của một người đàn ông trung niên có cái bụng đầy mỡ vang lên: “Mẹ, mẹ đừng buồn, tai nạn ngoài ý muốn, không ai nghĩ sẽ bị tai nạn cả, chỉ trách con bé không may mắn. Nếu đã định là chết thì sẽ chết, nhưng giờ nửa chết nửa sống, cũng là một rắc rối lớn.”
Người nói ra những lời ngu ngốc đấy, có lẽ là cha ruột của Liễu Na, Liễu Quốc Chí.
Trong tiểu thuyết chỉ có một vài miêu tả hời hợt về Lưu Quốc Chí, cũng không đào sâu về tính cách của nhân vật, chỉ biết rằng ông ta là con trai duy nhất của nhà họ Liễu, nói đúng hơn, ông ta không phải là con trai duy nhất của nhà họ Liễu, mà bởi vì anh em của ông ta đều đã chết hết, nên ông ta mới trở thành đứa con trai duy nhất.
Nói cũng lạ, Liễu Quốc Chí là con trai duy nhất của nhà họ Liễu, nhưng dường như lại không mấy được lòng Lão Thái Thái và Lão Gia, người đã khuất. Trước khi Lão Gia qua đời, đã để lại sáu mươi phần trăm tài sản cho Lão Thái Thái và cô cháu gái cùng huyết thống, bốn mươi phần trăm còn lại cho Liễu Quốc Chí, và ông còn chỉ định chỉ có mình Lão Thái Thái mới có quyền sửa đổi di chúc của ông.
Cho nên nhiều năm qua, Liễu Quốc Chí luôn rất kính trọng Lão Thái Thái, ông ta không dám trái lời dù chỉ một chữ, nhưng có lẽ Liễu Quốc Chí chưa bao giờ nghĩ tới rằng, sự xuất hiện của Liễu Na sẽ huỷ hoại mọi việc tốt của ông ta, Lão Thái Thái đã tính toán đưa tất cả tài sản cho Liễu Na!