Anh nhìn thấy Liễu Na ngồi ở góc giường, vừa đề phòng theo dõi cánh cửa, vừa từ trên giường đứng dậy thay quần áo. Camera giám sát đặt ở bên cạnh một gốc cây trầu bà, đúng lúc quay được hình ảnh cô gấp rút mặc áo quần...
Đúng là quá thú vị rồi, vợ chưa cưới của anh, chân mệnh thiên nữ (*) của nhà giàu có mới được đón về nhà không lâu này, đến cùng muốn giở trò lừa bịp gì với anh đây?
(*)Ở đây có nghĩa là trời sinh đã định là con gái cưng của nhà giàu có
Tối hôm qua, Lương Cảnh vẫn chưa khẳng định cô thật sự tỉnh lại hay chưa, chỉ định kích thích cô một chút, xem xem có thể khiến cô tỉnh lại hay không.
Sau đó, anh điều tra giám sát tình hình giao thông, thì phát hiện mọi chuyện cũng không đơn giản như Liễu Liên Nhi kể lại.
Sáng sớm hôm nay anh định thăm dò cô, tiện thể đặt một camera giám sát cô... không ngờ kết quả lại đặc sắc như vậy. E rằng cô gái này đã tỉnh từ tối hôm qua, nhưng vẫn tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi (*) giả vờ hôn mê.
(*) Nguyên văn là “扮猪吃老虎 – Giả heo ăn thịt hổ”: ý chỉ những người đóng kịch lừa người khác rằng mình yếu đuối.
Đến cùng cô muốn làm gì?
Trước kia thì giống như một người nhà quê, tâm tư nặng nề cũng trực tiếp thể hiện ở trên mặt. Bây giờ ngã một cái, ngược lại đã trở nên cơ mưu kín đáo đi không ít, còn học được che giấu rồi.
Tài xế ở đằng trước hỏi anh: “Tiên sinh muốn đi đâu đây?”
Lương Cảnh nhìn thoáng qua hình ảnh cuối cùng trên màn hình Ipad, Liễu Na đã nằm xuống tiếp tục giả bộ hôn mê, thật đúng là biết diễn.
Đuôi lông mày anh hơi nhướng lên: “Đến nông thôn mà Liễu Na ở trước đây một chuyến.”
Tài xế không nhịn được lên tiếng: “Đi một chuyến mất rất nhiều thời gian, tiên sinh muốn hỏi thăm gì thì có thể trực tiếp bảo tôi đi là được.”
Lương Cảnh nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên khẽ cười: “Không, lần này có khả năng phải tự mình đi một chuyến.” Anh phải tận mắt xem xem, đến cùng là cuộc sống như thế nào đã đào tạo cô trở nên cơ mưu như thế.
Tài xế vui vẻ đồng ý: “Vậy cũng phải, sau này tiểu thư Liễu Na là vợ của tiên sinh, cần phải hiểu rõ hơn một chút.”
Lương Cảnh mỉm cười, tâm tư của cô gái này lớn, e rằng anh còn không cưới được cô.
...
Ngày hôm sau, Lương Cảnh cố ý cầm theo bó hoa bách hợp đến bệnh viện thăm Liễu Na, liếc nhìn cô một cái: “Vẫn giả chết sao?”
Hôm qua, anh hỏi thăm được từ mẹ nuôi của cô ở nông thôn, cô thích các loại hoa, duy chỉ dị ứng với phấn hoa bách hợp, lúc nghiêm trọng thì làn da sưng đỏ, ngứa ngáy, ho khan, phát sốt.
Đúng như dự đoán, vừa đặt hoa bách hợp xuống, Lương Cảnh đã phát hiện vẻ mặt Liễu Na khác thường, nhíu mày không yên, làn da có dấu hiệu ửng đỏ.
Nhưng sức chịu đựng của cô vẫn rất tốt, vẫn giả vờ hôn mê trước sau như một.
Lương Cảnh bước tới, lạnh lùng cười: “Tôi biết da mặt em dày, trêu thế nào cũng không tỉnh, nhưng nếu gãi ngứa thì sao? Có sợ không?”
Đây là thông tin khác mà hôm qua anh nghe ngóng được từ trong miệng của mẹ nuôi cô, sợ bị người khác gãi ngứa.
Anh nhấc chân cô lên, thò tay gãi lòng bàn chân cô, sức lực không nhẹ.
Liễu Na không chịu nổi, bất ngờ ra sức rút chân lại, nhanh chóng vùi bản thân vào trong chăn, tiếp tục giả bộ hôn mê.
“Ồ? Còn có thể chuyển động sao?” Lương Cảnh nhìn chằm chằm cái chăn phồng lên của cô, tức giận lên tiếng: “Vậy em cứ giả chết cho tôi!”
Anh vừa dứt lời, bỗng nhiên nghe thấy bốn chữ “tên ngốc chết tiệt” của Liễu Na từ trong chăn hùng hổ truyền ra.
“Em nói gì cơ?” Anh xốc chăn cô lên, túm người ra, đầu ngón tay thô ráp nắm chặt cằm cô.
“Còn chọc tôi, tôi sẽ đá chết anh!” Liễu Na vẫn khăng khăng nhắm hai mắt như cũ, dùng chân hung hăng đá anh, nhân lúc anh không đề phòng, liên tục đá anh mấy cái!
Lương Cảnh bắt lấy chân của cô, giọng nói ngả ngớn: “Thẹn quá hóa giận à?”
Liễu Na hung dữ lườm anh: “Liên quan quái gì đến anh!”
Lương Cảnh hoàn toàn buông chân của cô ra, ngồi xuống ghế, giọng điệu tràn đầy vẻ lạnh lùng ngang ngược của kẻ bề trên: “Giả vờ hôn mê trước mặt tôi! Nói đi, tóm lại em muốn làm gì?”
Liễu Na nhìn đồ ngốc này, chính xác mà nói, đây vẫn là đồ ngốc người gặp người yêu, gương mặt hoàn hảo, đôi môi dày mỏng vừa phải, dáng cằm cương nghị, kèm theo đó là chiếc cổ có đường cong cao quý trời sinh.
Ở trong tiểu thuyết, tác giả miêu tả đồ ngốc này có dáng cao chân dài, từ eo trở xuống đều là chân. Môn thể thao mà anh thích nhất là nhu thuật Brazil (*), bởi vì tập luyện quanh năm nên xương cốt bên trong rất cứng cáp, nếu theo cách nói hiện nay thì là rất Alpha (**), là nhân vật có tính công kích và khả năng đứng đầu.
(*) là môn võ tự vệ và môn thể thao thi đấu đối kháng bằng cách sử dụng các đòn vật và khóa tay chân ở tư thế nằm.
(**) Alpha là thuật ngữ là những người mạnh mẽ, hoàn hảo về ngoại hình, trí tuệ, sắc dục, chỉ số thông minh siêu đẳng, thể chất mạnh mẽ.
Nhu thuật Brazil nghe có vẻ “mềm mỏng”, người có hình thể lớn luyện tập môn thể thao này sẽ rất có ưu thế, người từng tiếp xúc mới biết rõ loại chiến đấu cận chiến (*) này đáng sợ cỡ nào, bất cứ lúc nào cũng có thể chết người. Người tập luyện quanh năm ra tay rất nhanh, ảnh hưởng đến mọi mặt bình thường, chú trọng từ mềm mỏng đến cứng rắn, một đòn hạ gục người khác, kiểm soát nhịp điệu phải cực kỳ giỏi.
(*) Hay còn gọi là “đánh giáp lá cà” là hình thức chiến đấu ở cự li gần, là thuật ngữ dùng trong quân sự.
Điều khác biệt rõ ràng nhất là người tập luyện nhu thuật Brazil làm cùng một cử chỉ sẽ nhanh hơn 0.5 lần so với người bình thường. Cho nên dường như điều này có thể giải thích tại sao Lương Cảnh vẫn có thể tóm lấy Liễu Na bằng tốc độ không thể tưởng tượng được, thật ra anh cũng chỉ nhanh hơn cô 0.5 lần.
Ồ, Liễu Na không nhịn được bắt đầu suy nghĩ, dựa vào tốc độ này của anh, tần suất nhịp điệu này, chắc là anh làm chuyện đó rất tốt... Cô phải trở về chính mình trước khi quan hệ với anh. Năng lực suy đoán không tốt, e hèm!
Có điều cũng không có chuyện gì liên quan đến cô, bên trong tiểu thuyết có viết, sau khi Liễu Na hôn mê bất tỉnh, sau này bên cạnh đồ ngốc này lại có bạn đời cố định, đối phương còn là bạn từ nhỏ của anh, xem như là thanh mai trúc mã, dù sao tuy rằng anh chỉ là một nhân vật phụ trong tiểu thuyết, thế nhưng cũng coi như là vai phụ có máu mặt, kết cục cũng tương đối tốt đẹp.
Nói tóm lại, trong tiểu thuyết, ngoại trừ nhân vật phản diện không sao nói rõ được là Liễu Na này, cuối cùng rơi vào kết cục không được chết tử tế ra, hầu như những người khác đều rất tốt đẹp, nghĩ lại chỉ bực mình, ai chọc giận ai?
Liễu Na liếc nhìn Lương Cảnh đang im lặng ngồi ở kia, ánh mắt dừng ở trên đùi dưới eo anh. Anh ngồi trên ghế, chân dài gác lên nhau, ánh đèn trong phòng rọi xuống gương mặt trầm luân rõ ràng của anh, một nửa khuôn mặt anh chìm trong bóng tối, nửa còn lại lộ ra ánh sáng. Lúc không cười, ánh mắt nhìn chằm chằm cô mang theo tính công kích, khiến cô cầm lòng không đậu mà sợ hãi trong lòng.
“Nhìn đủ chưa?” Lúc Lương Cảnh nhìn chằm chằm đôi chân lộ ra bên ngoài của cô, đáy mắt tràn đầy sắc bén, chân mày hơi nhướng lên, nhưng không hề tự giác dời tầm mắt đi chút nào: “Trả lời câu hỏi.” Giọng điệu còn mang ý ra lệnh.