Liễu Liên Nhi nghĩ đến đó, không khỏi tức giận, lại nhớ tới ngày hôm qua Lương Cảnh nói anh muốn đi tìm camera theo dõi, khẩn trương hỏi: "Anh rể ơi, anh tra ra được camera theo dõi chưa?"
Lương Cảnh ngừng một chút, liếc cô ta một cái, "Vẫn chưa." Nhìn thấy Liễu Liên Nhi như buông lỏng một hơi, anh cười lạnh, "sắp."
Có lẽ là đây cũng là lần đầu Liễu Liên Nhi làm chuyện thất thức như hại người tàn phế này, còn chưa biết che giấu, lúc này sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, nếu không phải Hàn Tú Lan bên cạnh cầm tay cô ta, chỉ sợ sẽ ngã xuống tại chỗ.
Lúc này, có cô nữ hộ lý bưng chậu nước ấm đi vào phòng bệnh, cung kính nói: "Y tá trưởng kêu tôi tới đây, thay quần áo lau người cho bệnh nhân."
Lương Cảnh lại liếc Liễu Na trên giường một cái, nâng khóe miệng, nở nụ cười.
Anh quay đầu nhìn về phía hộ lý, nói rõ: "Cô đi đi, để lại mấy cái đó, tôi làm là được."
Nữ hộ lý nghĩ rằng chắc người này chồng của bệnh nhân, không cần cô ấy làm việc, nên đương nhiên cô ấy rất vui vẻ, buông chậu nước ấm xuống, quay đầu rời đi, còn sung sướng nói: "Được, được."
Nội Tâm của Liễu Na đang giả vờ hôn mê trên giường gào khóc: "Aizz, hộ lý ơi cô đừng đi, cô đừng đi! Không cho cô đi! Ai bảo cô đi? Tôi không cần tên dở này lau người cho tôi đâu! Chết cũng không muốn! Hộ lý cô trở lại cho tôi! Trở về!"
Lương Cảnh cũng đã thuần thục chạm vào cúc áo của cô, thậm chí lúc anh cúi người, cố ý dán sát vào chóp mũi cô rồi cười nhẹ một tiếng.
Liễu Na sắp điên rồi, cô biết nhất định là anh cố ý! Tối hôm qua chắc chắn là tên dở này cố ý! Trong lòng im lặng rống giận: "Ai cho anh chạm vào quần áo tôi? Con mẹ nó, anh cút cho tôi! Mau cút cút cút cút!"
"Mấy người tránh một chút được không?" Dường như Lương Cảnh mới ý thức được hình như có quá nhiều người nên không thích hợp lắm, nói với mẹ con Liễu Liên Nhi, giọng điệu nghe vào tai lại như ra lệnh, "Không quá tiện. Tôi lau người cho cô ấy."
Liễu Liên Nhi sợ ngây người, cô ta không biết, quan hệ của Lương Cảnh và con nhãi Liễu Na kia, thế mà đã thân mật tới mức cởi quần áo!
Vẫn là Hàn Tú Lan phản ứng kịp, vội vàng nói: "Được, vậy thì vất vả cho con rồi." Sau đó kéo Liễu Liên Nhi rời đi.
Cửa phòng bệnh "Rầm" một tiếng bị khép lại, Liễu Na cảm thấy cả người cũng không tốt.
Bà ta muốn tốt như thế nào?
Nên xem hay không nên xem, dù sao anh cũng đã nhìn một lần, bây giờ cô nên tiếp tục giả vờ hôn mê, hay là ngồi dậy cho anh một cái tát?
Liễu Na suy đi nghĩ lại, vẫn quyết định kiên nhẫn thêm một chút nữa, không thể để việc sắp thành lại hỏng.
Bây giờ ngay cả đối phương là địch hay bạn mà cô cũng không phân biệt rõ ràng, không thể dễ dàng bại lộ được, nếu không sau này muốn tiếp tục giả vờ hôn mê thì cũng không thể giả bộ được nữa.
Vừa rồi cô suýt chút nữa đã nghe được Hàn Tú Lan kể đến chỗ quan trọng, nếu không phải bỗng nhiên đồ ngốc (*) này xông vào... Nghĩ lại chỉ bực mình!
(*)Nguyên văn là “沙雕 – Sa điêu”: tiếng lóng gọi bạn bè thân thiết là đồ ngốc, còn đối với người không thân quen thì mang ý nghĩa chửi mắng.
Liễu Na nhắm mắt lại, không nhịn được mắng anh ở trong lòng: “Đồ ngốc, tôi nguyền rủa anh cả đời không được hạnh phúc.”
“Sao hình như tôi nghe thấy em đang chửi tôi?” Lương Cảnh mỉm cười xấu xa bên tai cô.
Lông mi Liễu Na thoáng cái run rẩy dữ dội, thầm nghĩ chắc chắn tên ngốc này bị điên, còn bị điên không nhẹ.
Lương Cảnh giơ tay cởi đồ cô ra, Liễu Na cảm nhận được cảm giác mát mẻ kéo tới thì nhíu mày lại.
Lương Cảnh nhìn chằm chằm hàng mi của cô, thoáng mỉm cười, đưa tay vắt khăn ấm, cầm khăn ấm trên tay rồi nhẹ nhàng lau.
Độ ấm của khăn lông ập đến, Liễu Na lập tức cảm thấy cả người trở nên ấm áp hơn.
Đừng thấy đồ ngốc này giống hệt đồ ngốc thật sự, nhưng mà lúc chăm sóc người lại rất biết điều.
Bây giờ, Liễu Na thoải mái đến mức buồn ngủ, nhưng bỗng nhiên lại nghe thấy giọng nói khàn khàn trầm thấp của anh vang lên bên tai: “Rất dễ chịu sao?”
Liễu Na đang định gật đầu nói phải theo bản năng, lại phát hiện giọng điệu này của anh kỳ lạ thì lập tức nâng cao cảnh giác, tiếp tục giả vờ hôn mê.
Lương Cảnh nhìn cô, cúi đầu khẽ mỉm cười, giọng nói mang theo vẻ châm biếm: “Còn muốn tiếp tục giả vờ ư?”
Liễu Na tức giận hừ một tiếng trong lòng, thầm nghĩ lần này nhất định phải giả bộ đến cùng! Nếu không thật đúng là bị anh xem thường rồi!
“Được, tôi xem em còn có thể giả vờ đến khi nào.” Lương Cảnh dùng sức ném khăn mặt trở về chậu nước nóng, một tiếng “tõm” vang lên, trong nháy mắt nước nóng trong chậu bắn lên rất cao.
Ban đầu Lương Cảnh cho rằng Liễu Na sẽ không nhịn được, không ngờ sức chịu đựng của cô lại còn rất giỏi. Anh cẩn thận lau xong ngón chân cuối cùng cho cô, ném khăn mặt ấm lại vào chậu nước nóng, đưa tay châm điếu thuốc, rồi bắt đầu hút, chẳng mảy may ý thức được không thể hút thuốc trước mặt bệnh nhân.
Lương Cảnh nhìn cô gái nằm trên giường qua làn khói thuốc, không giống như tối hôm qua, hôm nay làn da của cô đã sáng bóng hơn.
Anh dụi điếu thuốc, cúi người kề sát cô gái không hề hay biết như cũ, khẽ lên tiếng bên tai cô: “Còn không định ngồi dậy sao? Diễn sâu quá sẽ không hấp dẫn nữa.”
Thế nhưng đáp lại anh vẫn chỉ là một căn phòng yên lặng.
Cuối cùng Lương Cảnh cũng đứng dậy, khóe môi mỏng lộ ra nụ cười đùa bỡn: “Tôi xem em còn có thể giả vờ đến lúc nào.” Nói xong lại lần nữa rời đi một cách phóng khoáng.
Liễu Na tức giận đến mức định bật dậy tát cho anh hai cái.
Lân cận bệnh viện, trong xe Bentley, Lương Cảnh cầm một cái Ipad xem video giám sát.
Cô gái vừa rồi còn bị liệt nửa người, hôn mê bất tỉnh, giờ đây lại đang gấp gáp mặc quần áo với tốc độ như tia chớp.