Tất nhiên, nếu ta còn hơi để thở. Dẫu ta là quỷ, không ngửi được mùi vị trong không khí, nhưng dùng đầu ngón chân mà nghĩ thôi cũng biết một bộ hài cốt đặt đây đã sáu năm, hẳn là mùi hương cũng không khiến người khác hân hoan phấn khởi.

Nhưng thị nữ đó dường như không chút bận tâm. Nàng thản nhiên đặt thứ vừa lấy từ tay áo đặt vào trong quan tài rồi lưu loát châm ngọn nến gần nhất. Ánh nến lập lòe nhảy nhót, nàng khẽ thở dài. Chắp tay trước ngực, nàng nhẹ giọng:


“Nương nương, sinh thần vui vẻ, mong người an giấc ngàn thu.”

Ta gan lớn lắm cũng chỉ dám liếc nhìn, phát hiện bên trong quan tài không có thi cốt, giữa lớp trang sức dát vàng rực rỡ chỉ có một bộ hỷ phục đỏ thẫm. Mép vải rách nát, bụi phủ khắp nơi, chỗ nọ chỗ kia còn loang vệt máu khô cũ kỹ. Đặc biệt là phần vạt áo, gần như đã không cánh mà, chỉ còn lại vài mảnh vải rách nát.

Mà ở bên cạnh cổ áo cưới mới vừa đặt một bó hoa dại không rõ tê là gì.

Nến trắng, hoa tươi, hệt như tế điện.

Mong nàng... An giấc ngàn thu?

Ta nhìn thị nữ thực hiện theo mệnh lệnh của Tô Tử Hạo. Điều này đâu giống cầu nguyện người chết được an giấc ngàn thu.

Nghe kể từ những hồn ma Nhữ Lặc quốc ở bãi tha ma, Nguyên An công chúa từ nhỏ vì mẹ đẻ địa vị thấp hèn mà không được yêu thương. Tuy là nữ nhi nhỏ tuổi nhất nhà nhưng so với tỷ tỷ nàng là công chúa Vĩnh Đức mà nói, nàng giống như người vô hình trong hoàng cung.

Mẹ đẻ mất sớm, không có phong hào. Không người quan tâm, không ai để ý, sống lay lắt như cỏ dại, tùy người giẫm đạp. Sau này lớn hơn một chút thì bị đẩy đến quân doanh phó mặc sinh tử. Mãi đến khi bị Đại Lương yêu cầu hòa thân, lúc ấy mới được phong hiệu Nguyên An công chúa qua loa rồi bị quốc mẫu biến thành con cờ ném sang Đại Lương.

Nhưng nàng cũng nhận được ân sủng vài năm, sống trong an nhàn.

Thế nhưng đáng tiếc quá… yểu mệnh.

Ta dạo quanh một vòng Phượng Nghi Cung.

Thật ra từ khi bước vào, ta đã luôn cảm thấy cung điện này kỳ quái. Tráng lệ, nguy nga, khắp nơi đều thể hiện sự sủng ái tột bậc của Đế vương dành cho Hoàng hậu. Nhưng không hiểu sao, ta chỉ cảm nhận được sự xa cách lạnh lùng.

Thậm chí, ta cảm giác vị Nguyên An công chúa trong cung điện này chẳng khác nào con chim hoàng yến bị nuôi nhốt, được bao phủ bởi phú quý xa hoa, nhưng mãi mãi chỉ là món đồ mua vui cho người khác.

Hơn nữa, miệng nói yêu thương mà đến giờ thi thể cũng chẳng còn.

Ánh nến nhảy múa, thị nữ nhắm mắt, khẽ lẩm bẩm:


“Nương nương trên trời có linh thiêng… xin đừng trách Bệ hạ.”

Ta bất đắc dĩ lắc đầu, khoảnh khắc định ra khỏi cửa, đột nhiên ánh nến lay động, bóng tối mờ ảo thấp thoáng, tựa hồ lộ ra một bóng đen. Thân hình mềm mại tựa nữ tử, nhưng gương mặt bị âm khí bao phủ nặng nề đến không thể nhìn rõ.

Giờ phút này nàng đứng trong bóng tối, toàn thân đen kịt, dưới ánh sáng u ám, đôi môi đỏ thẫm chứa nụ cười nhàn nhạt, chăm chăm nhìn quan tài.

Âm phong thổi qua, ta đứng cứng đờ, không dám động đậy dù chỉ một cử động nhỏ.

Thứ này không phải loại âm hồn có thể thấy ở bãi tha ma, mà là… oán linh. Oán khí sâu nặng, khó có thể siêu độ, giữ lại tại nơi đã chết, báo thù không phân biệt.

Mấy năm trước ở bãi tha ma cũng từng xuất hiện một oán linh, không chỉ nuốt chửng vô số âm hồn mà còn gây ra cái chết hàng loạt cho dân chúng quanh đó. Phạm đại ca phải dẫn theo hàng trăm quỷ sai mới có thể tiêu diệt được.

Thứ này, ta tuyệt đối không dám chọc vào.

Cố gắng không gây ra tiếng động, ta từng chút dựa vào tường, mong thoát khỏi chỗ này khi sự chú ý của nàng đang tập trung vào quan tài. Nhưng không ngờ trong lúc vải trắng phất phơ, ánh nến chập chờn, oán linh vốn ở xa bỗng nhiên xuất hiện ngay trước mặt ta.

Móng tay sơn đỏ chót bóp chặt cổ ta. Trong màn sương đen mịt mù che khuất gương mặt, tựa như có đôi mắt chất chứa hận thù chết chóc nhìn chằm chằm vào ta.

Ta rõ ràng không cần hít thở, nhưng lại cảm nhận được áp lực nghẹt thở tràn ngập trong cơ thể. Nàng ghé sát tới, nhìn ta chằm chằm hồi lâu, khóe môi đỏ mọng nhếch lên, nụ cười sâu đến đáng sợ, lộ ra hàm răng nhuốm đầy máu:


“... Là ngươi à…”

Miệng vết thương trên cần cổ nàng tuôn ra oán khí nồng đậm, bàn tay ngày càng siết chặt hơn. Giọng nói của nàng đột nhiên trở nên sắc nhọn, chứa không biết bao nhiêu oán hận, như muốn xé nát hồn phách của ta:


“Tiện nhân! Đồ tiện nhân ngươi! Ngươi còn dám xuất hiện trước mặt ta?!”

Cảm giác nghẹt thở từ cổ họng lan ra khắp cơ thể. Oán khí xâm chiếm, thế giới trước mắt ta tối sầm lại, dường như chỉ trong tích tắc hồn phách của ta sẽ tan thành mây khói.

Năm.

Áp lực trên cổ càng lúc càng tăng. Oán khí đen đặc len lỏi ra từ cánh tay nàng, tựa những dây leo quấn chặt lấy ta, che lấp toàn bộ tầm nhìn trước mắt. Bên tai chỉ còn tiếng cười chói tai của nàng vang lên giữa những u ám dần phủ kín. Trong cơn mơ hồ, vài bóng người lờ mờ hiện ra trước mắt.

Trông như những nam tử cường tráng, thân trên trần trụi, không nhìn rõ gương mặt, trên gương mặt ấy đồng loạt là những nụ cười dâm đãng cùng những cánh tay thô bạo vươn về phía trước.


Ghê tởm, khó chịu khiến người buồn nôn.

“Hoàng... hoàng hậu... Ta...” Ta gắng sức bấu chặt tay nàng, cạn kiệt sức lực để thốt ra vài chữ. Ta không thể hồn phi phách tán ở đây được... Ta còn có... Ta còn một việc muốn làm khi còn sống.

Chấp niệm... Sinh nhật... Đúng rồi, hình như sắp tới sinh nhật ta.
Nhưng những nỗ lực chống cự này hoàn toàn vô dụng trước oán linh. Áp lực xung quanh càng lúc càng tăng, gần như muốn xé rách toàn bộ linh hồn ta.

Tầm nhìn xung quanh càng lúc càng hẹp và mờ mịt. Ngay tại khoảnh khắc linh hồn ta tưởng chừng như sắp tan biến, cảm giác đè nén xung quanh đột nhiên buông lỏng.

Ta rơi xuống đất, hoảng sợ ôm lấy cổ mình. Lại thấy xung qunah dày đặc màn sương đen bao phủ, oán linh dừng tay giữa không trung, toàn thân cứng đờ. Nụ cười trên môi nàng vẫn chưa kịp tắt, nhưng ánh mắt lại mang chút ngẩn ngơ.

Oán linh nghiêng đầu, đôi mắt giấu sau màn sương u ám bình tĩnh nhìn ta, thì thào:
“...Hoàng hậu?”

Linh hồn ta suy yếu, không thể thốt thành lời cũng chẳng nhúc nhích nổi, chỉ có thể nằm đó đối mặt với nàng.


Hoàng hậu sao? Đó chỉ là lời ta buột miệng đoán ra trong lúc nguy cấp.

Oán linh xuất hiện tại Phượng Nghi Cung, phỏng chừng cũng chỉ có thể là Hiếu Hiến Hoàng hậu. Nhìn dáng vẻ này, hẳn là nàng cũng không chết già đâu.

Oán linh ngừng lại trong giây lát, tựa như nhớ ra điều gì đó, nụ cười trên môi bỗng sâu thêm, khóe miệng nàng nứt ra, gần như xé rách đến tận mang tai, để lộ hàm răng nhuốm máu.


“Hoàng hậu, đúng vậy, ta chính là Hoàng hậu.” Nàng không kiềm chế được mà ngửa đầu cười lớn.


“Ha ha ha ha, ta là Hoàng hậu! Ô Ni Cát Nhã, ngươi có ghen tị không? Ngươi ghen tị chứ?!”

Tâm trạng nàng đột nhiên trở nên phấn khích, thậm chí cúi xuống trước mặt ta, dùng bàn tay khô gầy lướt qua má ta.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play