Phượng Nghi cung, chính là cung điện của tiên hoàng hậu.

Ta nghe nói hoàng đế Đại Lương từng đích thân chọn địa điểm xây dựng lăng tẩm riêng cho vị Hiếu Hiến hoàng hậu này, nhưng vì thời gian xây dựng quá lâu, linh cữu của tiên hoàng hậu vẫn tạm thời được an trí trong Phượng Nghi cung, ngày ngày có người chuyên trách chăm sóc.

Người đời đều nói Hoàng đế yêu thương Hoàng hậu đến tận cùng, ngay cả để nàng nhập thổ cũng không nỡ. Nhưng khi nghe chuyện đó, ta luôn cảm thấy có gì đó kỳ quái. Nếu ngay cả để thi thể yên nghỉ cũng không đành lòng, thì đây còn tính là yêu sao?

Nhìn bóng lưng cung nữ rời đi, ta bất chợt nảy ra ý muốn đến xem thử.

Biết đâu… hồn phách của vị Hoàng hậu này vẫn chưa rời xa.

Trước khi rời đi, ta liếc nhìn hắn đang ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Ánh mặt trời ngoài kia rực rỡ, nhưng trong tầm mắt của ta lại là một màu đen nhạt như từ bầu trời chiếu xuống khuôn mặt hắn, đọng lại giữa chân mày, hóa thành nỗi u ám khó tan.

Trên ngọc bội đeo bên hông hắn có khắc mờ một con số, dường như đã trải qua nhiều rất nhiều năm tháng, ánh ngọc cũng đã mờ nhạt. Chỉ có thể thấy rõ bên dưới ngọc bội, những chuỗi ngọc nhỏ khắc một chữ:

Hạo.

Lúc này, ta mới mơ hồ nhớ ra, hình như hoàng đế Đại Lương tên là Tô Tử Hạo.

Khi cái tên ấy hiện lên trong đầu, một vài hình ảnh vụn vặt dường như lóe lên trong ký ức trống rỗng của ta. Nhưng trong khoảnh khắc như chớp nhoáng ấy, ta hoàn toàn không thể nắm bắt được thứ gì.

Hạo khí bao trùm trời đất, ánh sáng chiếu khắp núi non.

Tô Tử Hạo, ta nghĩ, quả là một cái tên hay.

Nhưng không hiểu vì sao, ta lại không thích nó.

Bốn.

Thị nữ bước đi vội vàng, men theo những bức tường ít người lui tới, một lúc lâu sau mới đến được cửa sau của Phượng Nghi Cung, đẩy cửa bước vào.

Phượng Nghi Cung này không biết có phải vì bên trong đặt thi thể hay không mà âm khí dày đặc, xen lẫn chút oán khí, thực sự không giống nơi tốt lành gì.

Ta đứng trước cửa do dự một lát, tự ổn định tâm lý một lúc lâu mới theo vào.

Phượng Nghi Cung quả không hổ là nơi ở của Hoàng hậu, điêu khắc tinh xảo, kỳ hoa dị thảo, khắp nơi khắp chốn đều là cảnh đẹp. Dẫu hiện tại không còn ai sinh sống, cung điện cũng không hề lụi tàn, ngay khi bước vào cửa đã thấy mấy tỳ nữ đang quét dọn.

Thấy thị nữ này đến, tất cả đều dừng tay, cúi người hành lễ:
“Cô cô.”

Người được gọi là cô cô khẽ gật đầu, ra hiệu cho bọn họ tiếp tục, còn mình bước lên bậc thang, lấy chìa khóa mở chiếc khóa đồng nặng nề.

Ta đi trước thị nữ, xuyên qua tường mà vào. Đập vào mắt đầu tiên là một tấm bình phong lớn, nhưng ngay lập tức thu hút sự chú ý của ta lại không phải những hoa văn tinh xảo mà là... vết máu đỏ thẫm cực kỳ chói mắt trên đó.

Ta lướt tới, bám lên tấm bình phong để nhìn cho rõ.

Đó là một dấu tay dính máu bị khuyết mất một phần, đã có từ lâu. Ở đầu ngón tay chỗ tấm bình phong có vài vết xước như thể có người đột ngột loạng choạng, cố nắm lấy thứ gì đó để giữ vững thân hình. Trên mặt đất cũng còn vài vệt máu sót lại đã xác thực suy đoán của ta.

Ta chống cằm còn chưa kịp suy nghĩ kỹ càng, vừa ngẩng đầu đã thấy một bóng ma lướt tới. Thị nữ đã đóng cửa, bước tới theo con đường của ta.

Nàng thành thạo vòng qua những vệt máu, lấy ra thứ gì đó từ trong tay áo. Ta đứng dậy, vượt qua người nàng, chỉ một cái nhìn đã thấy chiếc quan tài đặt giữa đại điện. Quan tài được chế tác từ gỗ nam quý hiếm, viền cạnh khảm họa tiết vàng, bốn góc trang trí bằng ngọc ngà châu báu đắt đỏ, quả thực xa hoa vô cùng.

Xung quanh quan tài là những cây nến trắng, hiện giờ đã cháy cạn, sáp đổ đầy tràn trên nền đất.

Trước quan tài có một bàn thờ, ngoài những đồ lễ bằng vàng, còn có một tấm bài vị khắc vài chữ lớn nghiêm trang: “Chi vị của Hiếu Hiền Hoàng hậu Đại Lương Lặc Tư thị”.

Lặc Tư… dường như thực sự là hoàng tộc nước Nhữ Lặc.

Ta đang muốn đến gần xem kỹ hơn, bỗng thấy thị nữ bước tới, đẩy thẳng nắp quan tài.

Ta hít một ngụm khí lạnh.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play