“Ô Ni Cát Nhã, Vĩnh Đức công chúa, tỷ tỷ tốt của ta... Ngươi ghen tị không? Nam nhân mà ngươi yêu cuối cùng vẫn là cưới ta!”

“Hắn căn bản không yêu ngươi...” Nàng ghé sát vào ta, từng chữ từng chữ một như thôi miên:


“Bấy lâu nay, chẳng qua chỉ là ngươi đơn phương mà thôi.”

Lặc Tư Ôn Ni Cát Nhã.


Vĩnh Đức công chúa, tam tỷ của Nguyên An công chúa.


Đây là... ta sao?

Ta nhìn nụ cười đắc ý như báo được thù lớn của nàng, trong thoáng chốc cảm giác như rơi vào hầm băng.


Vĩnh Đức công chúa đứng hàng thứ ba. Lúc sinh ra trời đổ mưa giải hạn, cứu quốc gia khỏi cảnh khốn cùng suốt ba năm trơid, từ đó được tôn làm Thánh nữ, sống trong nhung lụa, địa vị cao quý. Hoàn toàn khác một trời một vực với Nguyên An công chúa hèn mọn sống tại một góc trong bóng tối.

Hồi nhỏ... dường như ta đã không ít lần ức hiếp Nguyên An.
Nếu ta thật sự là Vĩnh Đức công chúa, chẳng trách nàng hận ta đến vậy.

“Đúng rồi, ngươi không đi thăm ngạch cát của ngươi sao? Nghe nói, toàn tộc chỉ còn mỗi bà ấy sống sót...” Nàng mỉm cười ác ý.

Cùng với tiếng cười điên cuồng của nàng, một màn sương đen u ám quấn lấy linh hồn ta, kéo lê đến một nhà giam. Nhà giam rộng lớn tối tăm, chỉ có một bà lão gầy gò cô độc ở nơi đó.


Mà bà lão này, ta đã từng gặp ở bãi tha ma. Bà ấy cũng là một trong những người tới để tìm đồ. Đây là lần đầu tiên ta quan sát bà ấy kỹ càng.

Qua từng lớp song sắt, ta thấy mái tóc của bà ấy trắng xóa, quần áo rách rưới, tay chân bị những xiềng xích to như cánh tay người trói chặt, ngồi co ro trên nền đất vương vãi đầy máu lẫn xương vụn, run rẩy lẩm bẩm điều gì đó.

Oán linh túm lấy tóc ta, gần như kéo lê ta đến trước mặt bà.


“Nhìn kỹ đi! Là ngươi đã hại bọn họ!” Nàng đẩy mạnh khiến ta ngã nhào xuống đất.

Chiếc ngọc bội khắc chữ “Tam” đeo bên hông phát ra âm thanh lảnh lót, lăn đến bên tay bà lão. Giọng lẩm bẩm của bà, từng chữ từng chữ vang vọng quanh quẩn trong tâm trí ta, dần dần len lỏi vào tai.

“Ông Trời à, xin hãy phù hộ cho nữ nhi Ô Ni Cát Nhã của ta mạnh khỏe, sống lâu trăm tuổi... Phù hộ cho nữ nhi của ta ngày ngày an vui... Phù hộ...”

Mỗi một câu, đều là cầu phúc cho nữ nhi của bà.


Ta nhìn đôi mắt đục ngầu của bà, trong thoáng chốc dâng lên vài phần quen thuộc. Nhưng trong sự quen thuộc ấy, ta lại không cảm nhận được chút thương nhớ hay thân tình mà chỉ là một chút thương hại mong manh.

Ta... khi còn sống, là một con người vô tình đến thế sao?


Nghe nói Vĩnh Đức công chúa mất tích trong ngày đất nước sụp đổ, một người sống sờ sờ lại như biến mất vào hư vô, chẳng để lại chút dấu vết nào.

Hiện tại, những dân chúng còn sót lại của nước Nhữ Lặc vẫn luôn hy vọng rằng Thánh nữ cao quý của bọn họ sẽ trở về, dẫn dắt họ lật đổ Đại Lương, xây dựng lại quốc mẫu. Đáng tiếc thay, nếu đó là sự thật, vậy thì ta đã chết rồi.

Oán linh nhìn ta đến ngây người, tâm trạng càng thêm vui vẻ. Nàng định nói gì đó, bỗng nhìn ra ngoài cửa sổ, nụ cười càng lúc càng sâu, thậm chí còn pha lẫn chút e thẹn và phấn khích của một thiếu nữ.


“Hắn đến rồi, là hắn đến! Gương! Gương đâu...” Nàng kinh hô, đảo mắt tìm gương khắp nơi nhưng dường như không kịp, đành dùng bàn tay đã rữa nát vuốt lại tóc bên thái dương, hai tay khép lại ngay ngắn, đoan trang đứng ở một chỗ chờ đợi.

Ta ngước lên đúng lúc cánh cửa lớn bật mở, một luồng ánh sáng chiếu vào, ta nheo mắt khó chịu.


Tô Tử Hạo khoác trường bào màu tối, từng bước tiến vào nhà lao, đứng trước song sắt đối diện với bà lão.

Ta chăm chú nhìn hắn. Trong bóng tối, thân hình hắn cao lớn, nhưng toàn thân bao phủ trong bóng đen. Nếu không nhờ ánh sáng yếu ớt từ song sắt, ta hầu như chẳng thấy rõ được dáng vẻ của hắn.

Hắn quả thực luôn thích mặc đồ đen. Gặp hắn bao nhiêu lần, ta chưa từng thấy hắn mặc thứ gì sáng màu.

Ta có chút lo lắng oán linh sẽ ra tay, nhưng nàng chỉ đứng đó, mang theo nụ cười kích động mà nhìn chằm chằm hắn không rời mắt, như thể nhìn không bao giờ đủ. Điều này khiến nàng khác hẳn với những oán linh thông thường giết người không chớp mắt.

Tô Tử Hạo đương nhiên không cảm nhận được linh hồn, hắn nhẹ nhàng gõ vài cái lên song sắt, giọng nói lạnh nhạt:


“Khả đôn đã ở đây nhiều năm như vậy, đã quen chưa?”

Khả đôn – thê tử của quốc chủ.


Bà lão ngẩng đầu, nheo mắt như để nhìn kỹ hơn. Bất ngờ, đôi mắt đục ngầu của bà lóe lên chút ánh sáng, bà đứng bật dậy, giống hệt như một con sói đói mà lao về phía hắn.

Xiềng xích trên người bà bị giật căng, nhưng bà vẫn liều mạng kéo đến cùng, đôi mắt chứa đầy căm hận trừng trừng nhìn hắn, gào lên bằng giọng khàn khàn:


“Ta nguyền rủa ngươi! Ta lấy danh nghĩa của Trời nguyền rủa ngươi chết không được tử tế! Chết không tử tế!...”

Bà gần như dùng hết những từ ngữ xấu xa nhất trên đời, cố gắng trút lên người Tô Tử Hạo những lời nguyền rủa độc ác nhất. Nhưng đáng tiếc, đối phương chẳng mảy may lay động.

Đối diện với một bà lão bị nỗi hận thù nuốt chửng đến gần như mất hết lý trí, Tô Tử Hạo thậm chí không nhấc chân lùi lại lấy một bước. Hắn đứng đó, cao ngạo nhìn xuống như thể đang quan sát một kẻ đã chết.

Giọng hắn vẫn lạnh lùng, không hề có chút cảm xúc dao động nào:


“Đúng là ta sẽ chết không được tử tế nhưng tuyệt đối không phải vì thứ mà bà gọi là Thần Phật. Cầu thần bái phật? Nếu ta thực sự tin vào những điều hoang đường ấy, e là đã không sống sót được đến bây giờ.”

Hắn khẽ nhếch môi, cong lên một nụ cười mỉa mai:


“Thay vì nói những lời này, chi bằng ngài kể cho ta nghe những chuyện về nữ nhi Ô Ni Cát Nhã của ngài đi. Ví dụ như...” Hắn ngẩng đầu, ánh mắt chợt trở nên sắc bén như dao, giọng nói trầm thấp lạnh buốt:


“Năm xưa nàng ta đã làm gì với Hô Lặc của ta.”

Bà lão nghiêng đầu, chăm chú quan sát hắn một lát, bỗng nhiên bật cười, nụ cười lạnh lẽo đầy vẻ chế nhạo:


“Mười năm đã qua, cho dù ngươi điều tra rõ mọi chuyện thì có ích gì? Dẫu ngươi có trả lại nỗi đau của nàng ta gấp trăm gấp nghìn lần lên đầu chúng ta thì cũng không thay đổi được sự thật rằng khi nàng hòa thân, ngươi vẫn xuất binh; vào ngày nàng chết, ngươi đã san bằng nước Nhữ Lặc đó sao.”

Bà bật cười khàn khàn, nhưng trong tiếng cười ấy chứa đầy bi thương và căm phẫn:


“Người ngoài không biết, nhưng ta biết rõ. Cái gọi là là thâm tình mà ngươi dành cho Nguyên An công chúa Lặc Tư Ngô Hô Lặc, còn chẳng phải sáu năm trước đã chết trong tay ngươi sao?!”

“Giả nhân giả nghĩa, làm bộ làm tịch!” Bà lớn tiếng phỉ nhổ.

Ta giật mình kinh hãi, vội vàng nhìn về phía Tô Tử Hạo.


Tất cả những điều này cuối cùng đã được kết nối lại. Đây cũng chính là lý do tại sao trong quan tài không có thi cốt, đến lễ tế cũng cực kì qua loa lấy lệ.

Nhưng... những chiếc bánh ngọt đó là thế nào? Nhìn vẻ mặt của hắn lúc ấy, rõ ràng không giống như đang giả bộ.

Tô Tử Hạo hơi nheo mắt, bàn tay khẽ siết chặt như thể cố gắng kìm nén điều gì đó. Hắn khẽ ho vài tiếng, viên ngọc bội bên hông khẽ lay động, trông rất giống với ngọc bội mà ta đang mang.

Một lát sau, hắn bình tĩnh lại, vô cùng quen thuộc lấy ra chiếc khăn tay lau vệt máu trong lòng bàn tay, gương mặt vẫn lạnh nhạt, chỉ buông ra một câu không hề liên quan:


“Vậy xem ra, ngay cả bà cũng không biết chuyện năm xưa.”

“Như vậy, bà cũng không cần phải sống nữa.” Hắn dứt khoát tuyên án tử, nhưng ngay khi chuẩn bị rời khỏi nhà lao, hắn bất ngờ quay đầu, thản nhiên nói thêm một câu.


“À, đã quên nói cho ngài một chuyện, Ô Ni Cát Nhã đã chết rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play