Ba.

Người này tuy là đế vương nhưng so với tưởng tượng của ta lại giản dị hơn nhiều.

Một mình cưỡi ngựa đến rồi lại một mình cưỡi ngựa rời đi.

Ta lơ lửng bên cạnh hắn, xung quanh là bãi tha ma kéo dài hàng dặm, tiếng quạ đen kêu thê lương, âm khí dày đặc. Nếu không phải chính ta cũng là một phần của âm khí, có lẽ đã cảm thấy sợ hãi rồi.

Ta nhìn hắn thêm mấy lần, lòng dấy lên chút tò mò.

Người ta vẫn nói, nam nhi của Hoàng gia ở nhân gian đều là những kẻ ăn sung mặc sướng, đều là những bình hoa rỗng tuếch. Ngoài đầu óc nhanh nhạy hơn một chút thì đa phần đều không có thể chất gì đáng nói. Nhưng vị hoàng đế này lại là một ngoại lệ.

Hắn cưỡi ngựa rất thành thạo, khớp ngón tay có một lớp chai mỏng, dường như là do thường xuyên cầm cung bắn tên mà có. Điều này làm ta bất giác nghĩ đến đôi tay đầy vết chai của mình.

Kinh đô Tĩnh An của Đại Lương cách bãi tha ma không xa. Hắn thúc ngựa phi nhanh, hiếm khi dừng chân, đến chiều ngày thứ ba đã vào được đến hoàng thành Tĩnh An.

Nghe đồn Tĩnh An là nơi thương nghiệp phồn hoa, dân chúng giàu có an cư lạc nghiệp. Giờ đây được chứng kiến tận mắt, quả thật không sai.

Trời trong mây trắng, dòng nước soi bóng liễu xanh biếc, dòng người tấp nập qua lại, tiếng rao hàng vang lênkhông ngớt, công tử áo trắng phe phẩy quạt, thiếu nữ tay cầm khăn che mặt uyển chuyển lướt qua.

Ta chưa từng thấy cảnh tượng nào như vậy, hiếu kỳ ngó đông ngó tây, chợt sực tỉnh thì bóng dáng hắn đã chẳng thấy đâu.

Làm quỷ tuy có ưu thế là vậy nhưng rốt cuộc cũng không thể ở dưới ánh nắng lâu. Ta men theo mép tường tìm hồi lâu, cuối cùng cũng thấy hắn đứng trước một tiệm điểm tâm.

Hắn buộc ngựa trước tiệm, dáng vẻ giống như bá tánh bình thường, bước chân quen thuộc đi vào cửa hàng náo nhiệt.

Chủ tiệm có vẻ như đã quá quen thuộc với sự xuất hiện của hắn, lập tức mỉm cười chào hỏi:


“Ồ, ngài đến rồi. Gần đây tiệm có thêm không ít loại bánh mới, ngài có muốn nếm thử không?”

Hắn khẽ cười, rất nhạt:


“Không cần.”

Chủ tiệm không nói thêm, chỉ lấy từ trên tủ ra một chiếc bánh ngọt hoa đào, theo thói quen mà lẩm bẩm:


“Loại bánh này bán bao nhiêu năm, người khác đều chê ngọt ngấy, dần dà không ăn nữa, chỉ có ngài là yêu thích thôi.”

Hắn nhận lấy bánh, cúi đầu nhìn mảng đỏ sẫm trang trí trên bánh, ánh mắt chuyên chú lặng lẽ đọng lại sự dịu dàng, như thể đang nhớ đến điều gì, ngay cả giọng nói cũng trở nên mềm mại đến không ngờ:


“Không phải ta, là phu nhân của ta thích.”

Chủ tiệm khựng lại, đây là lần đầu tiên nghe vị khách quen này nhắc đến chuyện gia đình, liền tiện miệng nói:


“Loại bánh này ít người mua, ta chưa từng thấy vị phu nhân nào đến đây.”

Lời vừa dứt, chủ tiệm liền nhận ra mình đã thất lễ. Khách nhân này vừa nhìn đã biết là người phú quý cao sang, phu nhân trong nhà làm sao tự mình đi mua bánh? Ông thật là lắm lời làm sao.

Nhưng vị khách này không trách tội, bàn tay thon dài với khớp xương rõ ràng cẩn thận buộc lại dây bánh, giọng nói bình thản gần như không mang theo chút cảm xúc nào, chỉ thoáng ngừng lại gần cuối câu:


“Đương nhiên ngươi chưa từng thấy. Nàng đã... qua đời nhiều năm.”

Chủ tiệm lúng túng vô cùng, không biết đáp lời thế nào đành ngượng ngập im lặng nhìn vị khách rời đi.

Phu nhân của Hoàng đế, chẳng phải chính là Hiếu Hiến Hoàng hậu đã mất vào mấy năm trước hay sao?

Ta tặc lưỡi, từ trong bóng tối bước ra, lẳng lặng đi theo hắn.

Vốn dĩ ta chẳng quan tâm đến chuyện nhân gian, nhưng từ sau khi quả phụ kia chỉ định ta là công chúa hòa thân, ta đã hỏi qua rất nhiều quỷ hồn khác.

Theo lời chúng, vị Hiếu Hiến hoàng hậu này chính là Nguyên An công chúa đến hoà thân, mười chín tuổi gả vào Đại Lương, cùng hoàng đế Đại Lương tương kính như tân, ân ái mười năm.

Nguyên An công chúa với ta, tuổi tác hoàn toàn không khớp.

Rốt cuộc ta mất khi tuổi cũng chỉ độ mười mấy mà thôi.

Ta thu lại suy nghĩ, nhìn hắn tiến vào Hoàng cung. Chỉnh lại y phục, đội mũ, đeo ngọc bội. Đến khi từ trong cung đi ra, chút dịu dàng thoáng thấy ở tiệm bánh ban nãy đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại dáng vẻ của vị hoàng đế Đại Lương lạnh lùng, uy nghiêm, nắm trong tay quyền sinh quyền sát.

Trên đường đi tới hoàng cung, những kẻ bắt gặp thiên nhan đều cúi đầu quỳ lạy, không người nào dám ngẩng đầu.

Hoàng quyền uy nghi.

Nhưng điều này thì liên quan gì đến một con quỷ như ta?

Đợi hắn đi xa, ta ngồi xổm xuống bên cạnh hai cung nữ đang thì thầm, nghe lén đôi ba câu chuyện phiếm.

“Bệ hạ lại đến đó sao?” Cung nữ cài trâm bạc khẽ nhìn quanh, hạ thấp giọng.

“Có lẽ vậy, mỗi năm một lần, tính ra cũng đến ngày rồi.” Cung nữ cài trâm ngọc đáp, giọng vừa thương cảm lại vừa tiếc nuối, cuối cùng thở dài:

“Mỗi dịp sinh thần Hiếu Hiến tiên hoàng hậu, bệ hạ đều đến Phật đường cầu phúc. Nhưng tiên Hoàng hậu đã mất được sáu năm, chỉ để lại một mình Bệ hạ cô đơn.”

Nói xong, nàng lại cảm thán, ánh mắt thoáng vẻ ngưỡng mộ:


“Thế gian đa phần nam tử bạc tình, không ngờ bệ hạ nhà ta lại thâm tình đến vậy. Nếu như ta có thể…”

Cung nữ cài trâm bạc giả vờ đánh nhẹ nàng một cái:


“Nghĩ cái gì vậy? Bệ hạ ngoài tiên hoàng hậu ra không có phi tần nào khác, lời này mà để người ta nghe thấy, cẩn thận cái đầu của ngươi.”

“Biết rồi, biết rồi, tỷ tỷ tốt…” Hai người cười khúc khích rời đi.

Nếu nói là đến Phật đường… vị Hoàng đế này đúng là không có chút khái niệm nào về phương hướng. Sao đi thế nào lại tới được bãi tha ma?

Ta đứng giữa con đường trong cung, ngẩng đầu nhìn bầu trời trên hoàng thành. Dù đứng dưới ánh mặt trời chói chang, ta cũng không cảm thấy khó chịu. Người thường không nhìn thấy, nhưng ta có thể thấy rõ một tầng âm khí nhàn nhạt bao phủ khắp hoàng cung.

Giống như oán khí.

Đây không phải là điềm lành.

Ta thong thả men theo bóng dáng của hắn, bước đến cung điện. Còn chưa gặp được người, đã nghe thấy giọng nói lạnh lẽo truyền qua song cửa sổ:


“Người của quốc chủ Nhữ Lặc đã tìm được chưa?”

Một giọng nói xa lạ đáp lại:
“Đã tìm được nơi ẩn náu, thuộc hạ đã phái người đến.”

Ta xuyên qua tường, thấy hắn ngồi trên long ỷ, nhàn nhã lật một tấu chương, tay nâng bút chu sa hơi dừng:


“Những kẻ của Nhữ Lặc ở trong ngục không còn tác dụng gì nữa, xử lý đi.”

Giọng điệu hờ hững như thể chỉ đang bàn luận chuyện thời tiết trong bữa ăn.

Tên ám vệ cúi người hành lễ, không hỏi thêm gì:
“Tuân chỉ.”

Hắn đột nhiên nhìn thấy hộp bánh trên bàn, ngón tay hơi khựng lại:
“Giữ lại mẫu thân của Ô Ni Cát Nhã, có lẽ còn chút giá trị.”

Ô Ni Cát Nhã?

Ta đứng trong góc, lần đầu tiên cảm nhận sâu sắc sự phiền toái của việc mất đi ký ức. Sau khi ám vệ rời đi, hắn trầm ngâm một lát rồi cho gọi một cung nữ bước vào:


“Phượng Nghi cung chuẩn bị theo yêu cầu cũ.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play