Hai.
Bãi tha ma thực ra rất náo nhiệt. Nhưng phải thêm một điều kiện: chỉ đối với quỷ mà nói.
Người chết ở đây quá nhiều, quỷ sai đành dựa vào sổ sinh tử mà ngồi canh ở nơi này, chờ quỷ tụ đủ thì tìm một sợi dây cột lại, xâu thành chuỗi rồi mang đi một lượt. Lâu dần, quỷ sai tụ họp đông đúc, thậm chí có thể mở tiệc ở bãi tha ma.
Còn ta chính là kẻ uống rượu thường trực trong các bữa tiệc ấy.
Có lẽ điều này cũng minh chứng ta là người của nước Nhữ Lặc, bởi tửu lượng của ta cực kỳ tốt, uống không biết say, thường dùng cả vại mà uống. Hơn nữa, còn bởi một lý do: chẳng có con quỷ nào dám tranh rượu với ta.
Không phải vì rượu dở, mà vì rượu này là do Mạnh Bà nấu. Từ sau lần bà ấy vô tình pha nhầm chút canh Mạnh Bà vào, khiến cả quỷ lẫn quỷ sai đều mất hết kí ức, chỉ có ta là dám uống tiếp mà thôi.
Quan hệ giữa Mạnh Bà và ta rất tốt. Lúc này bà ấy vừa khóc vừa nói chuyện với ta:
“Tam Tam, ôi đứa bé của ta, sao số mệnh lại khổ thế này…”
Vừa mới cất tiếng đã khóc lóc ỉ ôi.
Ta bê vại rượu, cực kỳ chán ghét giọng điệu trộn lẫn đủ loại khẩu âm của bà:
“Bà khóc thì cứ khóc, đừng có mắng ta.”
Những quỷ sai quen thuộc đều gọi ta là Tam Tam, chỉ vì trên ngọc bội của ta có khắc một chữ “Tam,” lâu dần, cái tên đó cứ như vậy mà lan truyền hết thảy.
Ta đẩy tay Mạnh Bà đang định lau nước mũi lên áo cưới của mình:
“Buông ra, ta nghe quỷ nói áo quần này ở nhân gian đắt đỏ lắm.”
Mạnh Bà không phục:
“Áo của Thiên cung cái nào mà chẳng quý giá hơn áo của ngươi. Trước đây, ngay cả nhìn ta cũng chẳng thèm nhìn cái áo này của ngươi đâu.”
“Vậy cũng không được.” Ta đá Mạnh Bà một cái rồi nhanh chóng bịt tai trước khi bà bắt đầu gào lên.
Nghe quỷ nói, Mạnh Bà từng là một nữ tiên trên Thiên cung, còn có một đoạn tình duyên phong lưu với Nguyệt Lão trẻ trung tuấn tú. Nhưng sau đó bà ấy phạm phải sai lầm nên bị giáng xuống âm gian, trở thành “bà lão tồi tàn” chuyên cắt đứt tình duyên vương vấn của quỷ. Nguyệt Lão thì giữ vững thân phận cao quý, không thèm đoái hoài gì đến bà ấy nữa.
Ài, chuyện rối ren của thần tiên cũng chẳng kém cạnh so với nhân gian.
Lũ quỷ đang trò chuyện vui vẻ, Mạnh Bà thì khóc lóc thảm thiết, bỗng ta thoáng nhìn thấy một bóng người từ phía xa.
Là người, một người sống, kiểu người mà có thể phơi dưới ánh nắng mặt trời ấy.
Là người nào đầu óc có vấn đề lại đi đến nơi này giữa đêm hôm khuya khoắt? Không chỉ ta thắc mắc mà lũ quỷ cũng đều xúm lại một chỗ, suýt chút nữa là dán mặt lên người hắn để nhìn cho thật rõ.
Ta nheo mắt nhìn kỹ qua màn rượu.
Ồ, là người quen.
Người này ấy à, mỗi năm đều đến đây một lần, đã trôi qua sáu năm rồi.
Ta hầu như tận mắt chứng kiến hắn từ một chàng trai thanh tú, rạng rỡ, biến thành một người đàn ông trung niên với khóe mắt đầy nếp nhăn.
Hắn thực sự là một kẻ kỳ lạ. Năm đầu tiên hắn đến đây, cũng là bốn năm sau khi ta chết, hắn gần như phát điên, như muốn lục tìm thứ gì đó. Hắn lật tung bãi tha ma không hề lớn này, gần như quỳ xuống đất dùng tay bới xương cốt đã mục nát giữa những tháng ngày năm xưa.
Nhưng hình như chẳng tìm được thứ gì.
Mấy năm sau đó, hắn tích lũy kinh nghiệm nên dần thông minh hơn, dẫn theo một đám người đến giúp hắn đào bới. Hắn đứng không xa, lặng lẽ quan sát.
Những người đó áo quần rách nát, mặt mũi lấm lem máu, già trẻ lớn bé đều có. Một ngày đào bới cũng tìm được không ít đồ tốt, chẳng hạn như ngọc bội của ta có khắc chữ “Tam.”
Nói là hắn không muốn, bàn tay cầm ngọc bội sao lại run rẩy. Nếu nói là hắn muốn, nhưng rồi lại ném ngọc bội xuống đất khiến nó vỡ tan thành từng mảnh.
Thật là mâu thuẫn.
Sau này, dường như hắn muốn xem thi thể của ta, nhưng vốn dĩ thân xác ta đã bị chặt nát, nhiều năm đã trôi qua, còn sót lại chút gì đã là may lắm rồi.
Hắn đứng đó nhìn cái hố đen ngòm, hồi lâu sau giọng điệu nhạt nhẽo vang lên, lại vô cùng bình thản:
“Chết sạch sẽ lắm.”
Từ đó, ta không quá thích hắn.
Nếu thật sự người hắn đang tìm là ta nhưng ta nào có giết song thân phụ mẫu hắn, cớ gì lại vui mừng khi ta chết thế chứ?
À, cũng chưa chắc, nhìn ta lúc sống đã khiến nhiều người chán ghét như vậy rồi, biết đâu ta thật sự từng giết ai đó thì sao.
Từ đó về sau, mỗi năm hắn đều đến đây vào một ngày cố định, chỉ đến vào ban đêm, không mang theo bất kì người nào, cũng chẳng nói chẳng rằng, chỉ lặng yên đứng đó.
Ta xem hắn như kẻ điên, mỗi năm đến bãi tha ma tham quan một lần.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hắn cũng có chút tác dụng. Hắn mà đến là ta biết ngay, ồ, lại thêm một năm nữa trôi qua rồi.
Mạnh Bà lau nước mũi, nhìn hắn rồi hỏi:
“Nhìn quen nhỉ? Hắn từng đến đây phải không?” Bà uống một ngụm rượu trong vại của ta, lại nhìn kỹ thêm một chút: “Âm khí nặng hơn trước rồi đấy.”
Ta giật mình, hiếm khi không giành lại rượu.
Âm khí nặng không phải là điềm tốt. Âm khí tăng nghĩa là người này không sống được bao lâu nữa. Chậc, hắn mà chết thì ai làm đồng hồ đếm năm cho ta đây?
Ta rầu rĩ, lại nghe tiếng Mạnh Bà thét lên như lợn bị chọc tiết:
“Ôi trời ơi, ta lại đổ nhầm canh Mạnh Bà vào nữa rồi!”
Phạm Vô Cứu Phạm đại ca, thường gọi là Hắc Vô Thường, ghé lại gần:
“Hình như hắn có chút liên hệ với ngươi lúc sinh thời. Nay mạng không còn dài, chi bằng nhân cơ hội này giải quyết chấp niệm của ngươi đi.”
Thấy ta nhìn chằm chằm, hắn nhướng mày đầy cao siêu:
“Ta đây có thể thêm cho ngươi một đạo bùa bảo vệ, đảm bảo ngươi rời khỏi đây, tự do đi lại ở nhân gian, trong vòng một tháng hồn phách sẽ không tan.”
Ta xoay xoay cổ tay, rất nghiêm túc nhìn hắn:
“Thế sao ngươi không nói sớm?”
Phạm Vô Cứu sợ ta đánh hắn, vội ôm đầu cười gượng:
“Ây, chẳng phải là... quên mất sao…”
Phạm Vô Cứu đã già hay quên từ lâu, ta đấm cho hắn một cú, cũng miễn cưỡng xem như hiểu rõ. Ở đây mười năm, ta cũng chán rồi. Thế là ta bước đến bên hắn, định rời đi.
Lúc rời đi, ta ngoảnh lại hỏi một câu đã làm ta thắc mắc trong nhiều năm:
“Phạm đại ca, vì sao bãi tha ma này có quỷ không mang chấp niệm sâu, nhưng vẫn không thể rời đi mà phải chờ các ngươi đến?”
Phạm Vô Cứu liếc nhìn người sống sờ sờ kia, đáp:
“Đó là vì gần đây có một ngôi Phật đường, chuyên xây để trấn áp tà ma.”
Thấy ta sững sờ, hắn bổ sung thêm:
“Ngôi Phật đường ấy là do người kia xây. Hắn là hoàng đế Đại Lương ở nhân gian.”
Người này thân phận cao quý, ta đã sớm đoán được, nhìn trang phục hoa lệ phức tạp trên người hắn là biết không phú thì quý. Nói hắn là Hoàng đế cũng chẳng phải bất ngờ gì.
Nhưng ta vốn không biết, hắn lại hận ta đến thế.