Lúc này, mặt trời đã xuống núi, ánh sáng tối tăm. Trong phòng Đường Tuấn Sinh và những người khác vẫn chưa thắp đèn, Đỗ Bách Lương không nhìn rõ mặt họ, họ cũng không nhìn rõ người đến là ai, chỉ theo bản năng mà tất cả đều đứng dậy.
Mãi đến khi binh lính mang nến đến, Đỗ Bách Lương mới phát hiện ra rằng có một số gương mặt quen thuộc trong nhóm người này, đặc biệt là Đường Tuấn Sinh, gã này sao lại ở đây?
Trong chớp nhoáng, Đỗ Bách Lương nhớ lại đủ chuyện ở huyện An Hồng, ông ấy thực sự đánh giá cao Đường Tuấn Sinh. Mặc dù người này ở trong cảnh khốn cùng nhưng không giống như những người khác, tiêu cực và trì trệ. Trong khả năng cho phép của bản thân, ông cố gắng hết sức giải quyết rắc rối, đồng thời còn giúp đỡ người già và hài tử trong thôn. Ông đã giải quyết rất nhiều vấn đề.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Đỗ Bách Lương càng thêm ôn hòa, đáng tiếc ông ấy đang đeo mặt nạ, những người khác không nhìn thấy, binh lính cũng không biết tình hình, càng thêm thấp thỏm lo âu, quát lớn với Đường Tuấn Sinh và những người khác: “Còn không quỳ xuống hành lễ với Tri phủ đại nhân!”
Đường Tuấn Sinh và những người khác theo bản năng định quỳ xuống.
Đỗ Bách Lương cuối cùng cũng lên tiếng: “Được rồi, không cần những thứ ấy, nói đi, các ngươi làm thế nào đến Triều Châu, lại còn vào thành từ bờ biển?”
Đường Ninh nhạy bén nhận ra giọng điệu nói chuyện của Đỗ Bách Lương có gì đó không ổn, dường như họ đã quen biết nhau từ lâu, nàng khẳng định từng nghe qua giọng nói này.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play