Là đồ đệ nhỏ nhất của Ngọc Thanh Hàn, Ôn Húc là người ít bị ghẻ lạnh nhất, bởi vì Ngọc Thanh Hàn đối xử với cậu ôn nhu hơn những người khác rất nhiều.
Mặc dù Ôn Húc vẫn rất sợ Ngọc Thanh Hàn, nhưng chủ yếu là vì khí chất của Ngọc Thanh Hàn quá mạnh mẽ, tạo cho người ta cảm giác áp bức quá lớn.
Đôi lúc Ngọc Thanh Hàn thật sự lo lắng cho tiểu đồ đệ thân thể yếu đuối này, hắn sợ rằng một ngày nào đó cậu sẽ bất cẩn mà chết yểu.
Sau khi Mộ Dung Văn Ngọc kiểm tra kỹ lưỡng và xác định rằng Ôn Húc không có vấn đề gì lớn, Ngọc Thanh Hàn đã hút sạch máu độc, chỉ còn sót lại một chút.
"Không nguy hiểm đến tính mạng, nguyên nhân hôn mê một phần là do bị kinh hãi quá độ." Mộ Dung Văn Ngọc đắp tấm chăn mỏng lên người Ôn Húc, sau đó hắn ta đi đến dược thất để pha chế thuốc giải độc. Hắn ta bỏ thuốc vào lò thuốc rồi bắt đầu sắc thuốc, làm xong tất cả thì y mới quay lại phòng.
Hắn ta nhìn thấy vẻ lo lắng giữa hai hàng lông mày của Ngọc Thanh Hàn, Mộ Dung Văn Ngọc nhướn mày, đầy ẩn ý mà nói: "Hiếm khi thấy ngươi lo lắng cho một người như vậy, ta thấy y phục của Ôn Húc khá lộn xộn, tông chủ đại nhân, ngươi đã làm gì tiểu đồ đệ của ngươi vậy?"
Ngọc Thanh Hàn nghe ra ý tứ trong lời nói của y, ánh mắt hắn lập tức lạnh xuống, giọng hắn lạnh lùng nói: "Mộ Dung Văn Ngọc, ngươi muốn ăn đòn phải không?"
Mộ Dung Văn Ngọc không thể đánh lại Ngọc Thanh Hàn cho nên hắn ta lập tức nghiêm túc lại, nghiêm mặt nói: "Trở lại chuyện chính, rốt cuộc ngươi đã làm gì mà cậy ấy lại thành ra như thế này? Theo thời gian đã tính toán từ trước thì vẫn chưa đến lúc ngươi bị mất khống chế mà."
Ngọc Thanh Hàn: "Nó đến sớm, ngày đó, sau khi rời khỏi chỗ ngươi thì bắt đầu rồi."
Mộ Dung Văn Ngọc sững sờ một chút, hắn ta nhíu mày nói: "Khó trách mấy ngày nay không thấy ngươi, vậy mà lại đến sớm. Đây không phải là dấu hiệu tốt!"
Nguyên hình của Ngọc Thanh Hàn là một con bạch xà, yêu linh chỉ mới ba trăm năm, nhưng bởi vì trong cơ thể có ba viên nội đan, cho nên hắn có tu vi ba ngàn năm.
Mà trong ba viên nội đan này có hai viên là yêu đan, chúng bài xích lẫn nhau, dẫn đến lực lượng của Ngọc Thanh Hàn rất không ổn định, thỉnh thoảng hắn sẽ mất khống chế.
Lúc đầu là mỗi tháng một hai lần, sau đó dần dần biến thành ba tháng một lần, thời gian mất khống chế cơ bản là vào hai ngày mười lăm, mười sáu. ( truyện trên app t.y.t )
Nhưng lần này vậy mà lại sớm hơn bốn ngày!
Ngọc Thanh Hàn đối với việc này cũng không đặc biệt lo lắng, hắn nhìn Mộ Dung Văn Ngọc thản nhiên nói: "Có lẽ bởi vì lần này kỳ phát tình cũng đến, cho nên mới mất khống chế sớm."
Mộ Dung Văn Ngọc nghe vậy lập tức hiểu ra.
Ngọc Thanh Hàn dù lợi hại đến đâu cũng là một con rắn, ít nhiều sẽ có một số bản năng của động vật.
Ví dụ như động vật đều sẽ phát tình, Ngọc Thanh Hàn cũng vậy.
Mộ Dung Văn Ngọc như có điều suy nghĩ nói: "Vậy Ôn Húc là vì vô tình xông vào Phi Vũ điện, cho nên bị ngươi tập kích? Khó trách y phục của nó lại lộn xộn như vậy..." - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Cũng không biết bí mật của tiểu tử này có bị phát hiện hay không.
"Ngươi đang suy nghĩ lung tung cái gì vậy? Ta có làm gì cả!" Ngọc Thanh Hàn lạnh lùng cắt ngang suy nghĩ của Mộ Dung Văn Ngọc, hắn tức giận nói: "Nếu ta thật sự làm gì đó, thân thể của y có thể sạch sẽ như vậy sao?"
Mộ Dung Văn Ngọc nhớ lại lúc nãy khi kiểm tra thân thể cho Ôn Húc, làn da lộ ra bên ngoài quả thật là sạch sẽ không tì vết.
Nếu Ngọc Thanh Hàn trong trạng thái mất khống chế lại phát tình mà thật sự ức hiếp Ôn Húc, nhất định sẽ để lại dấu vết.
"Khụ khụ..." Mộ Dung Văn Ngọc cười cười, hắn ta biết ý dừng lại đúng lúc, không trêu chọc hảo hữu nữa: "Mà này, mỗi lần ngươi không phải đều thiết lập kết giới sao?"
Ngọc Thanh Hàn mặt không cảm xúc liếc nhìn Ôn Húc: "Ta đương nhiên có thiết lập kết giới, nhưng không biết vì sao Ôn Húc vẫn xông vào được."
Sau đó, Ngọc Thanh Hàn lại tóm tắt những chuyện xảy ra trong Phi Vũ điện.
Hai người quen biết nhiều năm, là tri kỉ chí cốt, cho nên đối với Mộ Dung Văn Ngọc, Ngọc Thanh Hàn luôn có gì nói nấy, không hề giấu giếm. Mộ Dung Văn Ngọc cũng là người duy nhất biết bí mật của Ngọc Thanh Hàn.
Nghe xong, Mộ Dung Văn Ngọc vuốt cằm suy tư: "Việc này quả thực có chút kỳ lạ, ngay cả ta cũng không thể phá kết giới của ngươi mà xông vào. Vậy Ôn Húc làm sao vào được? Hơn nữa ngươi hút máu của nó xong thì dần dần bình tĩnh lại, việc này cũng quá thần kỳ rồi! Rốt cuộc thì nguyên nhân là gì?"
Ngọc Thanh Hàn liếc y một cái: "Nếu ta biết thì còn cần ngươi làm gì?"
Mộ Dung Văn Ngọc co rút khóe miệng, bất đắc dĩ nói: "Ta chỉ là một đại phu chứ không phải là giang hồ Bách Hiểu Sinh*! Nếu ngươi muốn trông cậy vào ta để tìm hiểu rõ ràng những việc này, ta khuyên ngươi nên nhanh chóng đi ngủ đi!"
*Trong nhiều tác phẩm võ hiệp, Bách Hiểu Sinh thường được dùng để miêu tả là một nhân vật thông thái, biết rất nhiều về võ công, vũ khí, và các sự kiện trong giang hồ.
Ngọc Thanh Hàn vẻ mặt thờ ơ: "Cũng không phải là không có cách, dù sao đồ đệ là của ta, ta bảo y đi hướng Đông, y tuyệt đối không dám đi hướng Tây. Lần sau, trước khi mất khống chế thì gọi Ôn Húc đến Phi Vũ điện là được rồi."
Mộ Dung Văn Ngọc lập tức hiểu được ý đồ xấu xa của hắn, hắn ta nhất thời hít một ngụm khí lạnh: "Ngươi vậy mà đối xử với tiểu Ôn Húc như vậy, quả thực là mất hết nhân tính!"
Ngọc Thanh Hàn lạnh lùng nói: "Thuốc sắc xong chưa?"
"Cố tình chuyển chủ đề thì chứng tỏ ngươi thừa nhận mình là kẻ điên rồi!" Mộ Dung Văn Ngọc nói thì nói vậy, nhưng y vẫn đi sang dược thất bên cạnh để xem thử.
Thuốc vẫn chưa sắc xong, Mộ Dung Văn Ngọc cầm quạt phe phẩy lửa, một lát sau y mới bưng bát thuốc trở về.
Lúc cho uống thuốc thì gặp phải chút khó khăn, bởi vì Ôn Húc vẫn còn hôn mê, hai người không thể cho cậu uống được, nước thuốc cứ thế chảy ra theo khóe miệng.
Ngọc Thanh Hàn nhíu mày, hắn do dự một lát rồi đi lên đoạt lấy bát thuốc uống một ngụm, sau đó hắn dùng tay bóp hai má Ôn Húc, ép miệng cậu mở ra một chút, sau đó, hắn cúi người xuống dùng miệng đút thuốc vào.
Mộ Dung Văn Ngọc đứng bên cạnh xem mà trợn mắt há hốc mồm: "Thanh Hàn, ngươi đây là..."
Ngọc Thanh Hàn không để ý đến y, hắn tiếp tục đút thuốc, đến ngụm thứ tư thì đáy bát cuối cùng cũng sạch sẽ.
Ngọc Thanh Hàn cau mày, trên khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng tràn đầy vẻ ghét bỏ: "Vị thuốc thật nồng."
Đắng chết mất.