Đôi mắt của Ngọc Thanh Hàn đỏ rực, gương mặt hắn không chút biểu cảm nào, tựa như được phủ bởi một lớp băng dày, cảm giác còn lạnh hơn cả băng tuyết giữa mùa đông tháng Chạp.
Đuôi rắn trắng quấn lấy vòng eo thon nhỏ của Ôn Húc. Hắn mím chặt môi, không nói một lời nào mà bơi đến bên giường, sau đó không chút do dự ném người lên giường.
Chiếc giường này mềm mại và thoải mái hơn hẳn chiếc giường trong phòng của Ôn Húc. Cậu như đứa bé nhỏ ngã vào chiếc giường lớn màu vàng nhạt, cậu lập tức co chân lại, cố gắng lùi về phía sau khi đã hoàn hồn lại.
Ngọc Thanh Hàn vươn tay nắm lấy mắt cá chân trắng trẻo mảnh khảnh của cậu. Cảm giác lạnh lẽo đó khiến Ôn Húc co rụt vai lại, đôi mắt to xinh đẹp của cậu dần dần ngấn nước, ánh lên vẻ long lanh khiến người ta không khỏi thương xót.
Chỉ tiếc là, lúc này Ngọc Thanh Hàn hoàn toàn không có chút cảm xúc nào. Loài rắn vốn trời sinh lạnh lùng vô tình, huống chi đây lại là một con rắn đã mất đi ý thức.
Ngọc Thanh Hàn chậm rãi bò lên giường, đuôi rắn chen giữa hai chân của Ôn Húc, hắn từ trên cao nhìn xuống cậu.
Ánh mắt đỏ lạnh lùng đầy áp lực khiến Ôn Húc run rẩy, giọng cậu run run: "Sư... Sư tôn, người bình tĩnh lại! Con là đồ đệ Ôn Húc của người đây mà!"
Ngọc Thanh Hàn như không nghe thấy lời này, hắn cúi đầu bịt chặt đôi môi hơi đỏ của cậu, sau đó hắn mạnh mẽ hút lấy.
Ôn Húc toàn thân cứng đờ, cả người lẫn đầu óc của cậu đã trống rỗng, hoàn toàn ngơ ngác.
Ngọc Thanh Hàn lại cưỡng hôn cậu! Đây là tình tiết kinh dị gì thế này?!
Biết trước như vậy, hôm nay cậu đã không đến Phi Vũ điện, nhưng giờ hối hận cũng đã muộn.
Cơ thể mềm yếu của Ôn Húc hoàn toàn không phải đối thủ của Ngọc Thanh Hàn, có thể nói là cậu không có chút khả năng phản kháng nào.
Thân thể song tính của cậu còn nhạy cảm hơn người bình thường, cảm giác lạ lẫm này khiến cậu khó chịu không thôi.
Một lúc sau, Ngọc Thanh Hàn cuối cùng cũng buông tha cho Ôn Húc, lúc này cậu đã gần như bị nghẹt thở. Cái lưỡi đỏ của hắn liếm môi cậu, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào chiếc cổ trắng trẻo, để lộ hai chiếc răng nhọn. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Ôn Húc bỗng nhiên có linh cảm xấu.
Quả nhiên, Ngọc Thanh Hàn rút tay ra khỏi y phục cậu, tay trái hắn giữ vai, tay phải hắn giữ đầu cậu, hắn cúi xuống, cắn một phát lên cổ cậu.
"A!"
Ôn Húc đau đớn hét lên, nước mắt không thể kìm được mà trào ra, ngay lập tức lăn dài trên khuôn mặt nhỏ bé.
Cậu nghẹn ngào van xin, cầu mong Ngọc Thanh Hàn buông tha cậu, nhưng hoàn toàn vô ích. Đối phương vẫn cắn chặt cổ cậu không buông.
Cơn đau khiến Ôn Húc không chịu nổi, gương mặt nhỏ nhắn nhăn lại, cuối cùng cậu không kiên trì được mà ngất đi.
"Mộ Dung Văn Ngọc!"
Mộ Dung Văn Ngọc đang ngủ trưa bỗng nghe thấy có người gọi to tên mình. Hắn ta chưa kịp phản ứng, cửa phòng đã bị đá tung ra.
Hắn ta lập tức mở mắt ngồi bật dậy, thấy Ngọc Thanh Hàn với vẻ mặt lạnh như băng, ánh mắt rất đáng sợ.
Mộ Dung Văn Ngọc vốn có tật cáu kỉnh khi mới tỉnh ngủ, bị làm phiền bất ngờ thế này thì lửa giận lập tức bùng lên. Hắn ta vừa định mắng thì thấy trong tay Ngọc Thanh Hàn đang ôm một người.
"Đây là... Ôn Húc? Chuyện gì vậy? Sao y phục của nó lại xộc xệch, còn mặt thì trắng bệch thế kia?"
Là một người hành y, Mộ Dung Văn Ngọc lập tức kìm nén cơn giận xuống, hắn ta nhanh chóng xuống giường đi đến. ( truyện trên app T•Y•T )
Trong lúc hắn ta hỏi, Ngọc Thanh Hàn đã đặt Ôn Húc đang bất tỉnh lên chiếc ghế mềm bên ngoài, hắn lạnh lùng nói: "Y bị ta cắn vào cổ, bây giờ ngất đi rồi. Ngươi mau lại đây xem!"
"Cái gì?" Mộ Dung Văn Ngọc ngẩn ra, hắn ta vội vàng tiến tới kiểm tra tình trạng của Ôn Húc, thấy trên cổ trắng nõn có hai dấu đỏ rõ ràng. "Đây là... Bị cắn trong hình dạng rắn của ngươi à?"
Ngọc Thanh Hàn gật đầu. "Đừng lo về chuyện đó, trước hết xem Ôn Húc có sao không. Độc đã được ta hút ra hết rồi."
Mộ Dung Văn Ngọc không nói thêm, hắn ta lập tức kiểm tra và chữa trị cho Ôn Húc.
Trong suốt quá trình, Ngọc Thanh Hàn vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng đứng bên cạnh, trông hắn có vẻ dửng dưng, nhưng đôi lông mày nhíu chặt đã tố cáo tâm trạng của hắn.
Ngọc Thanh Hàn đang lo lắng cho Ôn Húc.