Mộ Dung Văn Ngọc nhìn vẻ mặt ghét bỏ của Ngọc Thanh Hàn, hắn ta ngẩn người một lúc mới mở miệng nói: "Thật khó tin, ngươi vậy mà lại dùng cách này để đút thuốc cho đồ đệ của mình! Có một câu nói thế nào nhỉ? Hạ mình tôn quý! Ngươi sẽ không thật sự làm chuyện gì có lỗi với tiểu Ôn Húc chứ?"
(*) Hạ mình tôn quý: Hạ mình, hạ thấp địa vị của mình để làm điều gì đó hoặc đối xử với người khác.
Ngọc Thanh Hàn ném cái bát rỗng vào lòng hắn ta, hắn lạnh lùng nói: "Mạng của y là của ta, mặc kệ ta làm gì cũng không sai!"
Nói xong hắn lại nhíu mày bổ sung một câu: "Ngươi sắc thuốc kiểu gì vậy? Vị đắng như thế, khó nuốt xuống quá."
Mặt Mộ Dung Văn Ngọc giật giật hai cái, hắn ta nói: "Nếu không thì sao gọi là thuốc đắng dã tật? Nếu ngươi thật sự thấy đắng, ta đây có mứt quả, ngươi ăn hai miếng là được."
"Không ăn, đồ ở chỗ ngươi đều bị mùi thuốc ngấm vào rồi." Vẻ ghét bỏ trong mắt Ngọc Thanh Hàn càng thêm nồng đậm, hắn chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Hắn liếc nhìn Ôn Húc, suy nghĩ một lát rồi cúi người bế ngang cậu lên.
Thấy vậy, Mộ Dung Văn Ngọc lập tức hỏi: "Thanh Hàn, ngươi muốn đưa Ôn Húc đi đâu?"
Ngọc Thanh Hàn: "Đưa nó về."

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play