Vương gia nâng bát rượu, thưởng thức điệu múa của nàng, khóe môi hắn nở nụ cười. Nhưng ta mơ hồ nhận ra, trong nụ cười đó ẩn chứa chút gì đó tàn nhẫn.
Khi nàng kết thúc điệu múa, mọi người vỗ tay tán thưởng. Vương gia ra hiệu cho tất cả im lặng, trầm giọng nói: “Nam Phi, bổn vương có một món quà dành tặng nàng.”
Nam Phi hành lễ, bình tĩnh đáp: “Tạ ơn Vương gia.”
Nàng có vẻ đã mỏi mệt.
Thị vệ mang một chiếc khay đến gần Nam Phi. Trên khay đặt một chiếc hộp vuông. Nàng cầm chiếc hộp lên, mở nắp ra, liếc nhìn thứ bên trong rồi thét lên một tiếng thê lương, ném chiếc hộp đi thật xa.
Có thứ gì đó từ trong hộp lăn ra. Đó là một cái đầu người đàn ông trẻ tuổi, tóc tai rối bù, đôi mắt mở trừng trừng.
Nam Phi run rẩy dữ dội, sắc mặt trắng bệch như tuyết.
Vương gia nhấp một ngụm rượu, lạnh nhạt nói: “Sao thế, đầu của Thẩm Tĩnh Ngâm, ái phi không thích sao?”
Lúc ấy, ta mới hiểu ra, tướng quân “dùng binh như thần” Thẩm Tĩnh Ngâm mà nàng từng nhắc đến, đã bị Vương gia lấy mạng rồi.
Nam Phi đang có tâm trạng gì chứ?
Nàng run rẩy một hồi, cuối cùng bình tĩnh lại, giọng cũng đã khàn khàn: “Vương gia đừng đùa như vậy với ta. Nữ nhân nào lại thích một cái đầu người chứ?”
Trong giọng nàng có chút kinh hoàng, có chút trách móc, lại xen chút làm nũng, nhưng tuyệt nhiên không có một chút oán hận nào.
Vương gia cười lớn: “Là ta đường đột với giai nhân, lỗi tại ta! Mau mang cái đầu này đi, vứt cho chó ăn.”
“Chờ… chờ đã.” Nam Phi bỗng lên tiếng, “Vẫn nên… mang trả lại Bình Triều đi. Ta nghe nói nhà họ Thẩm rất giàu có. Vương gia có thể dùng đầu của ông ấy để đổi lấy bạc.”
Vương gia cười càng lớn hơn: “Ái phi thật chu đáo, hiểu được ý của bổn vương. Được, cứ làm như nàng nói. Bảo nhà họ Thẩm bỏ ra mười vạn lượng bạc để đổi lấy đầu của Thẩm Tĩnh Ngâm.”
Tiệc rượu lại tiếp tục. Nam Phi ngồi bên cạnh Vương gia, hắn ôm chặt nàng như thể trân quý món bảo vật vừa đánh mất mà tìm lại được.
Vị công chúa này, cuối cùng cũng được sủng ái trở lại.
Bảy.
Trăng đã lặn, yến tiệc cũng dần tan, các tướng sĩ mang theo chiến lợi phẩm trở về, Vương gia ôm Nam Phi đi vào trong trướng.
Tất cả dường như đều kết thúc viên mãn.
Nhưng giữa đêm, lại bất ngờ xảy ra chuyện. Bất ngờ xảy ra trong trướng của Vương gia. Hắn bị ám sát, mà "thích khách" không ai khác chính là Nam Phi.
Ta theo chân các binh sĩ lao vào trong trướng, thấy Vương gia áo quần xộc xệch, trên bụng bị cắm một cây trâm cài tóc, máu đang trào ra từ kẽ tay. Còn Nam Phi ngồi co rúm ở góc giường, tay dính đầy máu, ánh mắt sắc bén xen lẫn cảnh giác như một con mèo hoang hung dữ.
Vương gia quát lớn: “Ai cho các ngươi vào đây? Cút ra ngoài!”
Chúng ta do dự giây lát rồi lui ra khỏi trướng. Với sức khỏe của Vương gia thì vết thương này không nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng ta lại lo lắng cho "con mèo hoang" kia, nàng e rằng không qua nổi đêm nay rồi.
Nam Phi, sao nàng phải tự làm khổ mình như vậy?
Đứng ngoài trướng, ta nghe được đoạn đối thoại bên trong.
Vương gia hỏi: “Ngươi điên rồi sao? Ngươi có biết mình đang làm gì không?”
Nam Phi đáp: “Ngươi giết Thẩm Tĩnh Ngâm, ta phải giết ngươi.”
Vương gia cười nhạt: “Xem ra lời đồn ta nghe được không sai, ngươi quả nhiên có quan hệ với hắn.”
Nam Phi nói: “Đúng vậy, không sai. Hắn là người trong lòng ta. Nếu không phải vì ngươi, ta đã sớm gả cho hắn.”
Ta sững người. Hóa ra Thẩm Tĩnh Ngâm chính là người tình thanh mai trúc mã mà nàng từng nhắc đến!
Nàng đợi chờ bao năm trời, chỉ để trở thành tân nương của hắn. Nhưng vì ba năm hòa bình của Bình Triều mà nàng buộc phải đích thân thiêu cháy áo cưới của mình.
Ta nghĩ, những đêm dài trên đất Hách Lạp, chắc hẳn nàng đã từng mơ có ngày Thẩm Tĩnh Ngâm sẽ đánh bại quân Hách Lạp, đưa nàng trở về nhà.
Nhưng thật trớ trêu thay, giấc mộng trong suốt như pha lê ấy, cuối cùng cũng vỡ nát tan tành.
Sau đó, Vương gia không nói gì nữa, chỉ nghe thấy tiếng hét chói tai của Nam Phi: “Đừng chạm vào ta! Cút ngay! Ngươi là đồ cầm thú!”
Ta không nghe nổi nữa, bèn lặng lẽ rời đi.