Ngày hôm sau, Vương gia ra ngoài cưỡi ngựa săn bắn như thường lệ, dường như đêm qua chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì. Cú đâm mà Nam phi dốc toàn lực ghim vào bụng hắn tối qua, đối với cơ thể cứng cáp như đồng thép đã trải qua bao chiến trận của hắn, chẳng khác nào gãi ngứa.
Khi ta bước vào trong trướng của Vương gia, thấy Nam phi nằm trên tấm thảm lông cừu, khắp người bầm tím, hơi thở yếu ớt. Ta đắp chăn cho nàng rồi rót nước đút nàng uống. Nàng dần tỉnh, vừa mở mắt ra, những giọt nước mắt to như hạt đậu đã lăn dài.
Hôm đó nàng đã khóc rất lâu trong vòng tay ta. Ban đầu là lặng lẽ rơi lệ sau đó bật khóc thành tiếng, cuối cùng là đau đớn đến xé ruột xé gan. Đau khổ của người với người vốn không thể cảm thông hoàn toàn, ta có tưởng tượng thế nào cũng không thể hiểu thấu nỗi đau của nàng. Chỉ có thể khẽ vuốt ve mái tóc dài của nàng mà an ủi:
"Được rồi, không sao cả, mọi thứ rồi sẽ qua thôi."
Lời ta không phải để trấn an qua loa. Ta thực sự tin rằng nàng có thể vượt qua. Dẫu sao cũng đã đi đến nước này, Vương gia cũng không giết nàng. Nàng vẫn còn sống, mà sống thì vẫn còn hy vọng, đúng hay không?
Quả nhiên, cơn sóng gió này dần dần lắng xuống. Sau trận náo loạn đêm hôm đó, Nam phi ngoan ngoãn hơn rất nhiều. Vương gia cũng không truy cứu mà vẫn cưng chiều nàng như một công chúa Bình Triều thật sự. Thậm chí, khi chúng ta hỏi nên xử lý đầu của Thẩm Tĩnh Ngâm thế nào, Vương gia không chút do dự đáp:
"Cứ gửi trả về Bình Triều, đổi lấy bạc từ nhà họ Thẩm."
Vương gia quả nhiên vẫn là Vương gia, chuyện gì cũng không thể đi ngược lại với lợi ích.
Nhờ vào sự tận tụy bấy lâu của hắn, vùng đất Hách Lạp từng nghèo nàn cằn cỗi giờ đây ngày càng trở nên hùng mạnh, giàu có.
Đến mùa thu, Nam phi mang thai. Vương gia rất vui, nắm lấy tay nàng nói:
"Nếu nàng sinh được một hoàng tử, bổn vương sẽ lập nàng làm vương phi. Sau này, dù công chúa thực sự của Bình Triều có tới cũng chỉ có thể làm trắc phi hầu hạ nàng thôi."
Nam phi khựng lại, sau đó vội vàng tạ ơn.
Nàng đã chấp nhận hiện thực. Vương gia dù thích nàng nhưng vẫn không từ bỏ tham vọng chinh phục Bình Triều để cướp thêm của cải vàng bạc. Nếu Bình Triều không giao nộp đủ bạc thì sẽ phải giao ra công chúa. Lần sau chắc chắn phải là công chúa thật, Vương gia sẽ không dễ dàng bị mắc lừa nữa.
Thật ra, Vương gia không phải là người mê đắm nữ sắc. Hắn còn cho rằng nuôi phụ nữ rất phung phí tiền của nhưng công chúa thì khác. Cướp công chúa của Bình Triều về làm thú cưng chẳng khác nào giẫm nát thể diện của Bình Triều dưới chân, đồng thời đánh vào sĩ khí của bọn họ.
Nói đi cũng phải nói lại, tình thế hiện tại lại là một lợi thế đối với Nam phi. Nàng không phải công chúa thật, điều đó hóa ra lại là điểm mạnh. Vì đứa trẻ nàng sinh ra không mang huyết thống của hoàng tộc họ Triệu, sau này lớn lên dẫn quân Hách Lạp xâm lược Bình Triều sẽ không chút cắn rứt lương tâm.
Nam phi thông minh tuyệt đỉnh, chăm sóc cái thai rất chu đáo. Trước đây nàng không thích ăn thịt bò, không thích uống sữa dê, giờ vì muốn con khỏe mạnh, nàng ăn gì cũng thấy ngon.
Khi Vương gia muốn gần gũi nàng, nàng ngượng ngùng đẩy ra:
"Cẩn thận ảnh hưởng đến đứa trẻ."
Ta nói đùa với nàng:
"Ngài không để Vương gia động vào, cẩn thận ngài ấy nhịn không nổi lại đi tìm người phụ nữ khác đấy."
Nàng đang khâu vá áo cho đứa trẻ, thuận miệng đáp:
"Làm gì có, Vương gia không phải người như thế."
Không biết nàng nói đúng hay không, nhưng ta biết chắc rằng, trong cả Hách Lạp, Vương gia không tìm đâu ra người phụ nữ thứ hai vừa xinh đẹp lại vừa dịu dàng như nàng.
Chỉ là không biết công chúa Hoa Dương thật sự là Triệu Hoàn liệu có xinh đẹp, dịu dàng, ngoan ngoãn hơn nàng không.