Nàng khẽ mỉm cười, như chìm đắm trong hồi ức mơ hồ.
“Một năm trước, ta sắp tròn mười tám, chỉ còn ba tháng nữa là được xuất cung. Thậm chí ta đã tự tay may xong áo cưới. Nhưng đột nhiên, người Hách Lạp các ngươi tấn công đến tận ngoài thành Biện Kinh. Các ngươi đòi rất nhiều tiền bạc, Hoàng thượng lục soát toàn thành nhưng vẫn không gom đủ bốn mươi vạn lượng bạc. Vì vậy, có đại thần đề xuất dùng công chúa đổi lấy bạc trắng, quan trọng hơn là đổi lấy ba năm hòa bình thông qua hôn nhân chính trị. Nhưng Hoàng thượng chỉ có một vị công chúa, yêu thương như trân bảo, làm sao có thể nỡ giao nàng cho các ngươi? Cuối cùng, họ để ta thay thế công chúa đến hòa thân. Họ nói chỉ cần ba năm thôi là Bình Triều có thể bồi dưỡng được đội quân tinh nhuệ để chống lại người Hách Lạp.”
Giọng nàng bình thản như nước, giống như chỉ đang kể về câu chuyện của người khác.
“Ta nghĩ, nếu dùng hạnh phúc cả đời của mình đổi lấy ba năm thái bình cho Bình Triều, có lẽ cũng không uổng. Vì vậy, ta thay thế Hoa Dương công chúa gả đến đây. Trước khi đi, ta đã đốt chiếc áo cưới đó. Cả đời này, ta đã phụ chàng rồi.”
Nàng không nói thêm nữa mà chỉ cúi đầu rũ mi.
Và ta cuối cùng cũng hiểu được, tại sao nàng lại tuyệt thực.
Nàng không phải muốn cố ý khiến Vương gia thương xót, cũng không phải muốn dùng cái chết để tỏ rõ ý chí. Nàng chỉ đơn thuần là không muốn sống nữa mà thôi. Nàng hy sinh cả đời mình nhưng lại không đổi được ba năm hòa bình cho đất nước. Mới chỉ một năm trôi qua, Vương gia đã định xé bỏ minh ước, dẫn binh tiến đánh Bình Triều.
Nàng dốc lòng dốc sức nhưng đổi lại chỉ toàn là vô ích.
Ta nói: “Đây không phải lỗi của ngài. Đừng tự trừng phạt mình như vậy.”
Nàng đột nhiên ngẩng lên, ánh mắt sáng rực nhìn ta: “Lần này Vương gia không thể phá được ải nghĩa hùng quan đâu. Người giữ Nghĩa Hùng quan là tướng quân Thẩm Tĩnh Ngâm. Hắn dùng binh như thần. Các ngươi cứ chờ chết đi thôi.”
Ta sững người. Những lời cay nghiệt như vậy, đây là lần đầu tiên ta nghe nàng nói ra. Suốt một năm qua ở Hách Lạp, dù chịu bao nhiêu nhục nhã và ấm ức, nàng cũng chưa từng bộc lộ sự căm hận đối với người Hách Lạp. Nàng giống như một hồ nước dịu dàng, êm ả. Đến người lạnh lùng cứng rắn như Vương gia cũng bị nàng làm cho tan chảy.
Nhưng dưới mặt nước ấy, lại ẩn giấu dòng chảy ngầm cuồn cuộn.
Sáu.
Cuối cùng ta đã thuyết phục được nàng ăn uống trở lại. Ta nửa đùa nửa thật nói: “Dù thế nào thì ngài cũng phải sống mới có thể tận mắt thấy Vương gia bị tướng quân Thẩm Tĩnh Ngâm đánh bại chứ.”
Nàng trầm ngâm: “Tỷ tỷ, tỷ nói đúng. Chỉ khi sống, mọi chuyện mới có khả năng.”
Dù ta nói vậy, nhưng trong lòng ta biết rõ điều nàng mong chờ sẽ không xảy ra. Nguyên Tu vua của Hách Lạp chúng ta sẽ không để thua bất kỳ ai.
Trước khi xuất chinh, Vương gia đích thân đến chuồng ngựa để chọn chiến mã. Hắn đứng đó rất lâu, dường như không thể quyết định nên chọn con nào. Thật ra Vương gia không phải người hay do dự như vậy. Có lẽ, hắn chỉ muốn ở lại chuồng ngựa lâu thêm một chút để gần nàng mà thôi.
Nam Phi tựa người vào đống rơm, thiếp đi trong mơ màng. Dù Vương gia dắt ngựa rời đi, nàng cũng không hé mắt nhìn hắn lấy một lần.
Vương gia than phiền với ta: “Con mèo nhỏ khi giận lên cũng khó dỗ quá nhỉ.”
Trong suy nghĩ của hắn, Nam Phi chỉ là một con thú cưng. Nàng phạm lỗi, hắn tiện tay đánh nàng, nhốt nàng, nhưng chỉ cần nàng cúi đầu nhận sai, ngoan ngoãn làm nũng, hắn vẫn sẽ vuốt đầu nàng, rồi ôm nàng vào lòng như trước.
Nhưng hắn không biết rằng, trong lòng con mèo nhỏ ấy cất giấu nỗi hận thù của gia tộc và đất nước.
Như ta dự đoán, một tháng sau, tin thắng trận truyền đến: Vương gia đã công phá ải Nghĩa Hùng, chém giết mười vạn binh sĩ Bình Triều.
Nhưng lần này Vương gia không tiếp tục tiến thẳng đến Biện Kinh, bởi quân đội của Thẩm Tĩnh Ngâm đã chống trả quá quyết liệt. Quân Hách Lạp cũng chịu tổn thất nặng nề, cần có thời gian để hồi phục.
Vương gia khải hoàn trở về, mang theo vàng bạc, lương thực và phụ nữ cướp được từ Bình triều. Người Hách Lạp mở tiệc ăn mừng suốt đêm trên thảo nguyên, ca tụng vị Vương gia Nguyên Tu dũng mãnh, vĩ đại.
Trong tiệc mừng công, Vương gia uống ba bầu rượu mạnh, sau đó ra lệnh cho ta: “Bảo Nam Phi đến múa một điệu.”
Nam Phi múa rất đẹp, thân hình mềm mại như không xương, những điệu múa uyển chuyển linh động từng nhiều lần khiến Vương gia và các tướng sĩ mê đắm trong những bữa tiệc trước đây.
Nhưng nghĩ lại, ta hiểu rằng, mỗi lần nàng múa với vẻ rạng rỡ ấy, lòng nàng lại u ám đến nhường nào.
Trong một tháng Vương gia xuất chinh, sức khỏe của Nam Phi đã hồi phục. Nàng tắm gội sạch sẽ, khoác lên mình bộ váy hồng cung đình của Bình Triều, đẹp như đóa cát cánh trên thảo nguyên.
Dưới ánh lửa bập bùng, nàng múa điệu múa thiên tiên, đẹp đến mức không ai có thể rời mắt. Nhưng ta không dám nhìn, bởi ta biết nàng mong muốn Vương gia chiến bại, giờ đây lại phải múa mừng chiến thắng cho hắn.