Ta thuật lại nguyên lời nàng cho vương gia nghe. Vương gia nói: “Nếu hai mươi ngày sau Bình Triều không giao bạc tới, ta sẽ lấy đầu vị công chúa giả mạo này làm thành vò rượu, gửi cho Hoàng đế bọn họ. Hiệp ước ngừng chiến cũng trở thành đồ bỏ.”
Ta nghĩ, cái đầu xinh đẹp tinh xảo của Nam Phi mà bị làm thành vò rượu thì đúng là đáng tiếc nhất trên đời.
Bình Triều, các người nhất định phải cố gắng tranh thủ thời gian đi thôi.
Hai mươi ngày sau, Bình Triều không gửi bạc đến.
Vương gia tức giận, quyết định xé bỏ hiệp ước, nam tiến chinh phạt Bình Triều.
Hôm đó, ta đến chuồng ngựa mang cơm cho Nam Phi. Tình trạng của nàng không tốt lắm, vết thương hồi phục chậm, lại phải sống trong điều kiện tồi tàn ở chuồng ngựa, thực sự quá khổ sở.
Nàng ăn được vài miếng thì không ăn nổi nữa. Bỗng nàng hỏi ta: “Tỷ tỷ, có phải Vương gia lại định tiến đánh Bình Triều không?”
Ta thầm nghĩ nữ nhân này rất thông minh. Nàng rất hiểu Vương gia.
Ta đáp: “Ừ.”
Trong khoảnh khắc ấy, ánh sáng trong mắt nàng vụt tắt. Tựa như đóa hoa đang nở rộ bỗng bị sương giá làm cho héo úa.
Khi bị vạch trần thân phận và chịu trận đòn roi dữ dội của Vương gia, ta chưa từng thấy nàng lộ vẻ tuyệt vọng đến như vậy.
Đêm đó, nàng biến mất khỏi chuồng ngựa. Chúng ta cứ ngỡ nàng bỏ trốn liền hoảng hốt tìm kiếm, cuối cùng phát hiện nàng chạy đến thư phòng của Vương gia.
Nàng quỳ xuống trước mặt hắn: “Ngài đã hứa với ta, ba năm không chinh phạt Bình Triều.”
“Bổn vương hứa với công chúa Hoa Dương, không phải với kẻ giả mạo như ngươi.”
Nàng cất tiếng hỏi, bi thương dâng đầy: “Trong mắt vương gia, chỉ cần không phải là công chúa thì đều không đáng giá sao?”
Vương gia trầm ngâm một lúc rồi đáp: “Bổn vương không quan tâm ngươi là ai. Ngươi là kẻ lừa đảo.”
Nàng im lặng hồi lâu, sau đó đứng bật dậy: “Nếu ta lấy cái chết để tạ tội, liệu vương gia có nguôi giận không?”
Vương gia sững sờ, hẳn là không ngờ tới nữ nhân nhỏ bé, ngoan ngoãn như mèo con này lại có lúc bướng bỉnh đến vậy.
Hắn cười khẩy: “Cứ sống tạm đi. Mạng của ngươi chẳng đáng giá gì cả đâu.”
Năm.
Sau khi Nam Phi trở lại chuồng ngựa, nàng bắt đầu tuyệt thực.
Ban đầu ta cũng không để tâm, chỉ nghĩ rằng nàng đang làm mình làm mẩy, muốn khiến Vương gia đau lòng để được tha thứ mà thôi. Ta tới báo với Vương gia về việc nàng tuyệt thực, nhưng Vương gia đang bận rộn chuẩn bị binh mã, chẳng buồn quan tâm đến chuyện vặt vãnh này.
Chỉ đến khi nàng nhịn ăn ba ngày liên tiếp, ta mới nhận ra sự việc đã trở nên nghiêm trọng.
Ta hỏi nàng:”Ngài thật sự muốn chết sao?”
Nàng mở mắt, yếu ớt nói: “Tỷ tỷ, tỷ có muốn nghe câu chuyện của ta không?”
Ta từng là nha hoàn thông phòng của Vương gia, từ khi hắn còn trẻ đã hầu hạ bên cạnh. Còn nàng là công chúa của Bình triều, hay đúng hơn cũng từng là công chúa, hiện tại lại là phi tử do Vương gia tự mình sắc phong. Thân phận của nàng cao quý hơn ta rất nhiều.nhưng nàng vẫn luôn gọi ta là “tỷ tỷ.”
Một cô nương như thế, làm sao không khiến người khác đau lòng được đây?
Ta ngồi xuống, đưa cho nàng một bát sữa dê: “Ngài uống chút đi, mới có sức kể chuyện của mình.”
Nàng do dự một lát rồi nhận lấy bát sữa, chậm rãi uống từng ngụm.
Nàng kể: “Ta vào cung năm mười ba tuổi, hầu hạ bên cạnh Hoa Dương công chúa. Theo luật lệ trong cung, đến năm mười tám tuổi có thể xuất cung để gả chồng.”
Khi nhắc đến mấy chữ “xuất cung gả chồng,” ánh mắt u ám của nàng bỗng lóe lên chút ánh sáng.
“Ta có một thanh mai trúc mã. Khi còn nhỏ, chúng ta thường chơi trò gia đình, hắn làm cha, ta làm mẹ, con mèo nhỏ chúng ta nuôi làm con. Trước khi ta vào cung, hắn đã thề rằng sẽ chờ đến khi ta xuất cung, cả đời này ngoài ta ra hắn không cưới ai khác.”
“Dĩ nhiên, ta cũng thề rằng đời này ngoài hắn ra, ta không lấy người nào khác.”