Ta nhớ lại lần đầu tiên gặp nàng.

Một năm trước, khi vương gia thiếu ngân lượng, hắn dẫn quân Nam tiến.

Nguyên Tu, vị vua của bộ tộc Hách Lạp, yêu thích nhất chính là ngân lượng.

Ngân lượng có thể dùng để mua lương thực, vải vóc từ người Hán, mua ngựa quý Hãn Huyết từ người Ca Lạt, lại có thể mua đao kiếm, cung nỏ từ người Hồ Đà.

Mấy vạn tướng sĩ của bộ tộc Hách Lạp chúng ta đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, tiến vào hùng quan, áp sát kinh đô Biện Kinh của Bình Triều.

Bình Triều phái sứ thần đến cầu hòa. Vương gia nói, muốn Hách Lạp rút quân, vậy thì Bình Triều phải cống nạp bốn mươi vạn lượng bạc trắng.

Triều Bình nhất thời không thể gom đủ số lượng bạc lớn như vậy, sứ thần bèn thương lượng: Cống nạp hai mươi vạn lượng bạc trắng cùng một vị công chúa để hòa thân, lại ký kết hiệp ước ngưng chiến trong vòng ba năm, như vậy có được không?

Vương gia ngồi trong trướng suy nghĩ suốt một canh giờ, cuối cùng cũng đồng ý.

Hắn nhấn mạnh: “Nhất định phải là nữ nhi thân sinh của hoàng đế Bình Triều.”

Trong mắt vương gia, chỉ có nữ nhi thân sinh của Hoàng đế Bình Triều mới đáng giá hai mươi vạn lượng bạc.

Rất nhanh sau đó, Bình Triều đã đưa công chúa cùng ngân lượng đến.

Ta vẫn nhớ rõ, mấy chục chiếc xe chất đầy bạc sáng chói cũng không thể rực rỡ bằng vị công chúa ấy.

Nàng bước xuống từ xe ngựa, khoác trên mình bộ cung phục màu hồng nhạt, đẹp đẽ và thánh khiết như đóa hoa cát cánh trên thảo nguyên.

Ta thật không biết phải diễn tả nhan sắc của nàng ra sao. Lén nhìn vương gia, qua ánh mắt của hắn, ta có thể thấy rõ, hắn cảm thấy hai mươi vạn lượng bạc và ba năm đình chiến đổi lấy nữ nhân quả thực rất đáng giá.

Nàng nhẹ nhàng hành lễ với vương gia: “Vương gia, nếu ngài đảm bảo ba năm không nam tiến chinh phạt, từ nay ta chính là nữ nhân của ngài.”

Trước mặt sứ thần Bình Triều cùng các tướng sĩ Hách Lạp, vương gia nắm lấy tay nàng: “Được, vậy nàng sẽ là nữ nhân của bổn vương.”

Ba.

Nữ nhân của vương gia không nhiều lắm, vì hắn cảm thấy nuôi nữ nhân tốn kém tiền của, chi bằng để nuôi binh lính còn hơn. Nuôi binh tốt rồi, lại nam tiến sang Bình Triều cướp tiền, tính ra vẫn có lời.

Sau khi Hoa Dương công chúa Triệu Hoàn đến, vương gia không phong nàng làm Vương phi mà chỉ phong nàng làm Nam Phi, ngụ ý là phi tử được mua từ phía Nam về.

Trước sự thờ ơ chậm trễ ấy, Triệu Hoàn cũng không hề tỏ vẻ bất mãn.

Thảo nguyên ở Hách Lạp cằn cỗi khắc nghiệt, không thể sánh được với sự phồn hoa giàu có của vùng đất phương Nam. Khi mới đến đây, Triệu Hoàn vẫn chưa kịp thích ứng nhưng cũng chưa bao giờ nàng để lộ sự không hài lòng.

Nàng mảnh mai nhưng không kiêu ngạo, biết nhìn sắc mặt người khác, kính cẩn ngoan ngoãn, lại còn chăm sóc vương gia chu đáo vô cùng.

Ở trước mặt chúng ta, nàng cũng không tỏ vẻ công chúa mà vẫn luôn ngoan ngoãn, lanh lợi.

Tất cả chúng ta đều thích nàng.

Chỉ là khi ấy chẳng ai nghĩ đến một điều: nếu nàng thực sự là nữ nhi do Hoàng đế Bình Triều thân sinh, đích thị là cành vàng lá ngọc thì cớ sao lại phải hạ mình đến mức lấy lòng kẻ thù của quốc gia như thế này?

Giờ ta mới hiểu, hóa ra nàng chỉ là một cung nữ. Vốn dĩ là thân nô tài hầu hạ chủ tử mà thôi.

Ta nói với nàng: “Không cần cảm tạ, ngài tự cầu nhiều phúc cho bản thân một chút.”

Nàng mệt mỏi mà nhắm chặt hai mắt, đây là lần đầu ta thấy nàng lộ vẻ tiều tụy đến thế. Trước kia, nàng lúc nào cũng mặt mày rạng rỡ, tận tâm tận lực, lại không hề thiếu vẻ cẩn trọng.

Nàng khẽ nói: “Tỷ tỷ, ta đến đây chỉ mong có thể sống được ba năm.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play