Cao Văn Lâm thoáng ngẩn ra, sau đó sắc mặt anh ta lập tức trở nên phức tạp hơn rất nhiều, anh ta cười gượng nói: "Thật kỳ lạ, mọi người thường thích tự tô vẽ cho mình, thêm thắt đủ thứ công lao và thành tích cho bản thân. Thế nhưng, kiểu người rõ ràng chẳng làm gì sai mà vẫn nói mình từng vào tù và có tiền án, tôi thật sự chưa từng thấy loại người như thế bao giờ.”
"Cao Văn Lâm, tôi muốn hỏi anh một câu, mong anh đừng phiền lòng và có thể trả lời một cách thành thật cho chúng tôi biết.’ Hạ Ninh nói, cô không tiếp tục bàn luận về việc tại sao Phạm Chí lại nói mình có tiền án, và cũng không đi sâu vào câu chuyện anh ta vừa kể là thật hay giả: "Về chuyện gia đình của anh, từ đầu đến cuối, người mà anh thật sự oán trách là Phạm Chí hay Thành Phi Dược? Hay là anh cảm thấy cả hai người bọn họ đều có lỗi, nên đều oán trách cả hai người?”
"Tôi có chút oán trách Phạm Chí, nhưng thật ra tôi không trách Thành Phi Dược." Cao Văn Lâm thở dài một hơi: "Giống như những gì các người vừa nói, đúng là chuyện giữa tôi và Thành Phi Dược chỉ là vấn đề của chúng tôi, không làm ảnh hưởng đến ai khác, và cũng không làm xáo trộn cuộc sống của ai. Dù gia đình có không chấp nhận, nhưng tôi vẫn có thể từ từ hòa giải. Nếu không phải vì Phạm Chí thì sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy. Đứng từ góc độ của Thành Phi Dược, anh ấy cũng không dễ dàng gì. Nếu đổi lại là tôi, thì chưa chắc tôi có thể làm tốt như anh ấy, điều này tôi phải công nhận. Tôi luôn trốn tránh vấn đề của mình, nên cũng không công bằng cho Thành Phi Dược lắm. Ai trong hoàn cảnh ấy đều sẽ cảm thấy không dễ chịu. Lúc nãy tôi có nếu anh ấy không chạy đến thú nhận thì có lẽ cha tôi đã có thể sống thêm vài năm nữa, đó là lời nói trong lúc nóng giận mà thôi, chứ không phải là thật. Nhưng tôi cũng có nói rằng tôi không hận Phạm Chí nhiều đến thế cũng là thật. Tôi không có tư cách phản bác những gì Thành Phi Dược vừa nói. Anh ấy nói nếu Phạm Chí không viết thư nặc danh phanh phui chuyện của chúng tôi thì có thể đến giờ tôi vẫn sẽ tiếp tục giả vờ. Dù cái giá phải trả là quá lớn, khiến tôi rất đau khổ và mất đi cả cha lẫn mẹ, nhưng xét từ góc độ khác, Phạm Chí cũng đã gián tiếp buộc tôi phải tiến thêm một bước về phía trước."
Từ đầu đến cuối, Cao Văn Lâm không chủ động hỏi về nguyên nhân cái chết hay thời gian mất của Phạm Chí. Sau khi bình tĩnh lại, đúng lúc người bên công ty dịch vụ tài xế lái hộ gọi anh ta quay về công ty vì có việc, sau đó anh ta đã nhanh chóng để lại thông tin liên lạc rồi rời đi một mình, để lại Hạ Ninh và Thang Lực ngồi lại quán cà phê thêm một lúc.
"Anh có tin những gì anh ta nói không?" Hạ Ninh liền hỏi Thang Lực.
Thang Lực lắc đầu, Hạ Ninh nghĩ anh không tin, nhưng lát sau lại nghe anh nói: "Tôi không biết. Tôi không giỏi phán đoán thật giả chỉ bằng cách lắng nghe, vẫn phải dựa vào chứng cứ thực tế."
"Hiếm thấy anh nói nhiều như vậy đấy!" Tuy Hạ Ninh không hoàn toàn hài lòng với câu trả lời của Thang Lực, nhưng lại rất hài lòng với độ dài câu trả lời của anh: "Anh nói xem, lúc nãy Cao Văn Lâm nói Phạm Chí nói với bọn họ rằng anh ta có tiền án, điều đó có thể là thật không? Chúng ta đều biết chắc, mặc dù Phạm Chí có vẻ chẳng ra gì, nhưng anh ta thật sự chưa từng phạm tội. Anh ta cần gì phải nói dối bôi đen bản thân mình như vậy chứ?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play