"Được rồi, tôi không muốn tranh cãi với anh về vấn đề này nữa." Cam Văn Lâm cau mày, và giọng điệu cũng trầm xuống, như thể là đang cố gắng né tránh chủ đề này và giữ cho bản thân không mất bình tĩnh.
"Anh là người đưa ra chủ đề này, vậy mà giờ nói thôi là thôi như thế được à. Trước đây anh bảo là sẽ đối diện với cảm xúc thật của mình, rồi lại bảo tôi phải che giấu chuyện này không cho ai biết. Được, Cam Văn Lâm, anh giỏi lắm!" Thành Phi Dược bỗng dưng đứng bật dậy, sau đó anh ta chỉ tay vào mặt Cam Văn Lâm, rồi tức giận mắng: "Hôm nay anh đừng có giả vờ đổ lỗi cho tôi rồi bây giờ lại nói không muốn nhắc đến chuyện này! Anh giải thích rõ ràng cho tôi biết đi, tôi thì có liên quan gì đến cái chết của cha mẹ anh chứ?”
"Đúng vậy, lý do khiến cha mẹ tôi bị kích động là vì bức thư nặc danh của Phạm Chí gửi tới nhà tôi, nhưng anh cũng biết đấy, đó là thư nặc danh, không tên không tuổi, chẳng có căn cứ gì cả. Ai nói thật là thật, ai nói giả cũng đều được cả!" Bị Thành Phi Dược ép hỏi, Cam Văn Lâm không thể kiềm chế cảm xúc được nữa, anh ta run rẩy lên tiếng: "Tôi đã nghĩ sẵn lý do để giải thích với cha tôi khi thấy ông ấy tức đến mức phải uống thuốc trợ tim. Tôi định nói với ông ấy rằng tôi đắc tội với người ta ở bên ngoài nên người ta mới gửi thư đến nhà bịa đặt vu khống, ít nhất là để cho ông ấy có thời gian bình tâm lại, sau đó thì tôi sẽ từ từ giải thích, nhưng sau đó thì sao? Ngay khi tôi vừa mới an ủi cha mẹ xong thì anh đã chạy tới nhà tôi nói rõ mọi chuyện! Sợ cha tôi không tin, anh còn kể ra rất nhiều chi tiết. Rốt cuộc là anh muốn gì đây hả? Muốn làm cho cha tôi tức chết thì anh mới thấy hài lòng sao? Kết quả là cha tôi thật sự ngã bệnh vì chuyện đó, chuyện này không phải là do tôi dựng lên! Nếu không có chuyện này thì cha tôi đã có thể sống thêm mười hay tám năm nữa cũng chẳng thành vấn đề gì! Tôi không phủ nhận mọi chuyện bắt đầu từ bức thư nặc danh của Phạm Chí, nhưng tôi đã tìm ra cách để che giấu chuyện đó, nhưng anh lại bốc đồng chạy đến công khai hết mọi chuyện, đó mới là lý do khiến cha tôi ngã bệnh chứ còn gì nữa!"
"Được rồi, Cam Văn Lâm, giờ thì tôi hiểu rồi, thì ra đây mới là suy nghĩ thật sự của anh phải không?" Thành Phi Dược nheo mắt: “Anh muốn ở bên tôi thì ở, anh bảo tôi phải trốn thì tôi phải trốn. Hôm nay tôi là bạn học của anh, ngày mai là bạn cùng phòng của anh, ngày kia là bạn thân của anh, tóm lại tôi mãi mãi là kẻ không thể xuất hiện dưới ánh sáng! Tôi đã hy sinh vì anh nhiều như vậy, nhưng anh không những không cảm kích, không biết ơn thì thôi, bây giờ còn quay lại cắn ngược tôi một cái! Anh không trách họ Phạm kia, mà lại quay sang trách tôi. Anh đúng là Đường Tăng sống đấy! Lúc nào cũng thấu hiểu và thông cảm cho những yêu ma quỷ quái muốn ăn thịt mình, còn với Tôn Ngộ Không thật lòng vì anh thì lại ban cho nó một cái vòng kim cô để mặc sức hành hạ! Anh có thể nhẫn nhịn họ Phạm kia hết lần này đến lần khác, còn với tôi thì anh cứ ép mãi, ép mãi. Nếu không phải vì anh luôn ép tôi, luôn bắt tôi phải sống trong bóng tối, thì tôi có phải chạy đến nhà anh và vạch trần mọi chuyện không?” - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
"Đừng đổ lỗi lên đầu tôi! Nói cho cùng không phải là vì anh bốc đồng sao!" Cam Văn Lâm cũng tức giận không kém, anh ta đã không còn giữ được ý định không tranh cãi trước mặt Hạ Ninh và Thang Lực được nữa, liền lên tiếng đáp trả lại: "Đây có phải là lần đầu tiên anh gây khó xử cho tôi không? Biết bao nhiêu lần anh khiến tôi lâm vào tình huống khó xử, tôi đã nói chuyện với anh không ít lần, nhưng anh có bao giờ để tâm không? Anh cũng biết tôi có những khó khăn riêng của mình, nhưng anh có thực sự hiểu cho tôi không?"
"Đúng, anh nói đúng, anh có khó khăn của mình, anh có những cân nhắc của mình, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến mình! Anh thử tự hỏi bản thân mình xem, anh có bao giờ nghĩ đến hoàn cảnh và cảm nhận của tôi không? Anh nghĩ lại xem vừa rồi anh đã nói gì! Nếu không có chuyện lần này thì cha anh đã có thể sống thêm mười năm nữa, tức là kế hoạch của anh là tiếp tục để tôi sống trong bóng tối thêm mười năm nữa, hay là vài năm sau sẽ đá tôi đi, rồi nghe theo lời cha mẹ anh là cưới một cô vợ và sinh một đứa cháu béo tốt?" Thành Phi Dược cũng không thể kìm nén được nữa, giọng nói của anh ta càng lúc càng trở nên sắc bén, hai mắt anh ta như sắp nứt ra vì giận dữ.
Cam Văn Lâm bị những lời này của Thành Phi Dược làm nghẹn họng, những lời định nói cũng bị mắc kẹt trong cổ họng, anh ta hơi lúng túng giải thích: "Không có chuyện đó đâu! Anh đừng nói lung tung, tôi chưa bao giờ có ý nghĩ như vậy."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT