Theo điều tra ban đầu, Cam Văn Lâm năm nay ba mươi hai tuổi, còn Thành Phi Dược trông cũng tầm tuổi anh ta, có lẽ là cũng không chênh lệch bao nhiêu. Mặc dù cả hai người bọn họ đều đã là người trưởng thành, đáng lẽ nên có tính cách chín chắn, nhưng qua cách hành xử cho thấy dường như cả hai đều thiếu sự suy tính sâu xa. Thành Phi Dược thì hơi bốc đồng, chưa gì mà đã vội vã thú nhận việc mình có liên quan, trong khi Cam Văn Lâm thì cố gắng dùng một chút mưu mẹo và cứ liên tục vòng vo với Hạ Ninh và Thang Lực, nhưng rất nhanh đã bị Hạ Ninh phát hiện.
Vừa uống cốc nước ngọt của Cam Văn Lâm, Hạ Ninh vừa tính toán xem cuộc nói chuyện với hai người này liệu có còn giá trị gì không. Dựa trên cách thức Phạm Chí bị giết, có thể loại trừ khả năng đây là một vụ giết người do bốc đồng. Đây là một vụ giết người được lên kế hoạch và rất tàn nhẫn. Cách thức như vậy không phù hợp với tính cách nóng nảy của Thành Phi Dược. Những người nóng tính thường thiếu kiên nhẫn, mà kiên nhẫn lại là yếu tố cần thiết để lên kế hoạch gây án. So với Thành Phi Dược, Cam Văn Lâm tỏ ra là người tinh tế hơn, nhưng lại hơi nhút nhát. Không biết liệu anh ta có đủ can đảm để thực hiện hành vi giết người theo cách mà Phạm Chí bị hại hay không. Tất nhiên, cũng không thể loại trừ khả năng con người vốn là một loài sinh vật cao cấp có khả năng ngụy trang. Sự bốc đồng và liều lĩnh của Thành Phi Dược, cũng như sự cẩn trọng và dè dặt của Cảm Văn Lâm, có thể là tính cách vốn có của bọn họ, nhưng cũng có thể là một màn khói mù cố tình ngụy tạo, vậy nên cũng không thể loại trừ khả năng tính cách mà hai người này thể hiện có thể chỉ là một màn kịch nhằm đánh lạc hướng người khác.
Cam Văn Lâm có vẻ hơi bất mãn với sự liều lĩnh của đối phương, trong giọng điệu ẩn chứa rõ sự tức giận: "Tôi nói gì anh cũng coi như gió thoảng bên tai, chẳng bao giờ để tâm cả!"
Thành Phi Dược cũng không chịu nhượng bộ lập tức đáp lại: "Anh nghĩ tôi không để ý lời của anh, vậy anh có bao giờ để ý lời tôi nói không? Tôi là ‘bạn’ của anh, đúng không? Trước đây anh nói anh cảm thấy áp lực nên anh lo lắng, được thôi, tôi hiểu cho anh nên tôi cam tâm nhịn, cùng anh chơi trò trốn tránh. Anh nói anh sợ chuyện của chúng ta sẽ làm cho cha mẹ anh bị kích động, vậy bây giờ thì sao? Hiện tại cha mẹ anh cũng đã không còn nữa, nhưng anh vẫn cứ lén lút trốn tránh. Tôi chỉ hỏi anh một câu mà thôi, chẳng lẽ chúng ta đã làm ra chuyện gì trái đạo lý hay điều gì đó đáng khinh không thể để cho người ta nhìn thấy được sao? Hay là anh cảm thấy việc ở bên tôi là một điều quá xấu hổ?” - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Cảm Văn Lâm bị Thành Phi Dược chỉ trích một tràng như vậy thì lại bị đâm trúng nỗi đau một lần nào, sắc mặt anh ta lập tức tái đi vài phần, ánh mắt cũng hiện lên vẻ u sầu của người bị tổn thương. Lúc này, Thành Phi Dược mới nhận ra mình đã lỡ lời, ánh mắt anh ta tràn đầy hối hận, anh ta luống cuống bối rối một hồi, rồi mới vỗ nhẹ lên lưng Cảm Văn Lâm, sau đó hạ thấp giọng vốn vang như chuông và nói với giọng điệu mềm mỏng hơn:
“Anh... Tôi không có ý đó. Anh cũng biết tôi là người ăn nói chẳng biết giữ mồm giữ miệng mà, chẳng phải sao? Tôi không có ý gì khác đâu, vừa nãy chỉ là do gấp quá, với lại kích động quá nên mới lỡ lời mà thôi. Tôi không cố ý mang chuyện cha mẹ anh ra để xát muối vào vết thương của anh đâu!”
Cam Văn Lâm thở dài rồi khẽ gật đầu ngầm ra hiệu cho Thành Phi Dược rằng hiện tại còn có hai cảnh sát đang ngồi đối diện. Anh ta lo rằng Thành Phi Dược lại bốc đồng nói hớ một lần nữa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT