“Cụ thể thì sao? Hồi đó anh và Phạm Chí đã xảy ra chuyện gì?” Thang Lực ra hiệu cho Cam Văn Lâm. Sau khi thấy thái độ của anh ta dịu lại, anh cũng bớt căng thẳng phần nào.
Cam Văn Lâm rõ ràng không muốn nhắc lại chuyện giữa mình và Phạm Chí, nhưng khi bị hỏi đến, và vừa rồi đã hứa sẽ thành thật, nên anh ta đành mở lời không mấy vui vẻ: “Chẳng phải các người đã biết tình hình của tôi rồi sao? Tôi không muốn nói nhiều nữa. Tóm lại là tôi vô tình để lộ bí mật của mình cho Phạm Chí nghe thấy. Hắn ta biết tôi sợ bí mật của mình bị gia đình và người ngoài phát hiện, cho nên đã đến dọa nạt tôi, nói hắn ta là người không biết giữ mồm giữ miệng và còn rất thích tám chuyện với người khác. Nếu không ai nhắc nhở thì hắn ta sẽ dễ bị buột miệng lắm, rồi hắn ta còn kể rằng hắn luôn muốn ăn hải sản ở nhà hàng nhưng tiếc tiền, hắn ta thèm lắm, nếu có ai mời đi ăn chắc là sẽ vui lắm, vừa nghe là tôi lập tức hiểu ý hắn ngay, sau đó liền vội vàng mời hắn đi ăn vài lần, và đã tốn không ít tiền.”
“Thế hắn ta có giữ lời không?” Hạ Ninh hỏi.
Dù chuyện đã qua lâu nhưng bây giờ khi nhắc đến Cam Văn Lâm vẫn thấy giận không chịu nổi: “Nếu hắn giữ lời thì tôi có nghĩ hắn là đồ cặn bã không? Đúng là hắn dọa nạt tôi để đòi hỏi, nhưng có câu ‘đạo tặc cũng có đạo nghĩa’. Nếu Phạm Chí giữ chút đạo đức thì tôi còn coi hắn là người tử tế, nhưng con người hắn ta đốn mạt đến khốn cùng. Hắn đòi ăn uống gì tôi đều chiều, đòi thuốc lá tôi cũng mua. Cuối cùng, hắn đòi mua xe cũ nhưng thiếu tiền, nhờ tôi giúp, nói xe rẻ quá thì chẳng khác nào là đồ bỏ đi. Hắn muốn mua xe cũ hiệu giá khoảng mười vạn để sau này có thể chạy dịch vụ kiếm tiền.”
“Trời ơi, đòi hỏi gì mà quá đáng vậy!” Hạ Ninh cũng cảm thấy bất ngờ. Ban đầu cô nghĩ rằng ngoài việc ăn uống và đòi hỏi chút đỉnh, thì cùng lắm Phạm Chí chỉ tống tiền Cam Văn Lâm vài ngàn tệ đã là quá đáng lắm rồi, nhưng không ngờ lòng tham và sự táo tợn của Phạm Chí lại vượt xa dự đoán của cô.
“Chẳng phải hắn ta biết tôi sợ bị lộ bí mật sao?” Cam Văn Lâm bực bội nói: "Lúc đó tôi thật sự tức lắm, tôi liền nói với hắn rằng tôi hoàn toàn không có cách nào lấy ra được 100 nghìn tệ ngay tức thời, nên việc hắn có mua được xe cũ hay không chẳng liên quan gì đến tôi. Những gì tôi có thể làm thì cũng đã cố hết sức rồi, sau này đừng nói những lời đó trước mặt tôi nữa. Hắn nghe vậy thì liền trở mặt, chửi tôi vô ơn, dọa sẽ khiến tôi không thể sống yên. Mọi chuyện sau đó như các người cũng biết rồi đấy, hắn ta gửi thư nặc danh đến nhà cho cha mẹ tôi. Phải, là thư nặc danh, tuy trên bức thư không ghi tên ai, tôi không biết chữ viết của Phạm Chí, nhưng ngoài hắn ta ra thì làm gì còn ai rảnh rỗi làm chuyện hại người không lợi mình thế này?”
“Lá thư đó đã gây ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống của anh, phải không?” Thật ra Hạ Ninh đã nghe về chuyện này từ người khác, nhưng vẫn muốn hỏi thêm để biết cảm xúc chân thực của Cam Văn Lâm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play