Bị Hạ Ninh vặn vẹo như vậy, những lời biện minh của Cam Văn Lâm đành bị chặn lại. Anh ta chỉ có thể trầm mặt, sau khi im lặng một lúc liền đáp một cách miễn cưỡng: "Không tiếp xúc nhiều lắm, nhưng chắc là cũng không tệ."
"Không tiếp xúc nhiều mà anh biết Phạm Chí là người không tệ sao?" Hạ Ninh tiếp tục truy hỏi.
Cam Văn Lâm cũng không thèm ngẩng đầu lên, liền lạnh lùng đáp: "Trực giác."
"Cam Văn Lâm, chính anh là người đề nghị ra quán cà phê này để tiện nói chuyện. Vậy mà sau khi đến đây, anh lại giữ thái độ như vậy, vậy chúng ta có cần thiết phải ra đây không?" Hạ Ninh dần cảm thấy tức giận vì thái độ tiêu cực và qua loa của anh ta, cho nên thái độ của cô cũng trở nên nghiêm túc hơn nhiều.
Đối diện với sự không vui của Hạ Ninh, Cam Văn Lâm lại bày ra vẻ mặt vô tội: "Tôi đâu có thái độ gì đâu chứ! Ngay từ đầu tôi vốn không biết các người tìm tôi là muốn hỏi chuyện gì, vậy nên sao có thể biết mình có trả lời được hay không cơ chứ? Ban đầu tôi cũng muốn hợp tác điều tra với cảnh sát, nhưng tôi thật sự không biết trả lời các câu hỏi của mấy người.”
Hạ Ninh hít sâu một hơi để giữ bình tĩnh, tránh bị thái độ của Cam Văn Lâm làm cho nổi nóng. Thái độ không hợp tác của anh ta là điều dễ thấy, nếu cô để mình tức giận thì chẳng khác nào để anh ta nắm quyền kiểm soát tình hình, và cuối cùng sẽ bị anh ta dẫn dắt.
Thay vì nói thêm, cô chợt nhấc cốc lên uống vài ngụm nước, vừa để điều chỉnh cảm xúc vừa suy tính lại chiến lược. Khi đặt cốc xuống, vẻ sốt ruột trên mặt cô đã tan đi nhiều, thay vào đó là nụ cười thân thiện như ban đầu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT