“Thật sự xin lỗi mọi người, tôi cũng không cố ý giấu giếm chuyện này đâu.” Sau đó Phạm Khiết lập tức lên tiếng nói tiếp khi Hà Ninh và mọi người chưa kịp đặt thêm câu hỏi: “Chủ yếu là vì chuyện này thật sự quá mất mặt, cho nên tôi mới không dám kể ra. Nó còn tệ hơn cả chuyện bạn gái cũ của anh ấy trước đây. Lần đó đúng là anh tôi sai, chuyện này không bàn cãi, nhưng dù sao đó cũng chỉ là chuyện nam chưa vợ, nữ chưa chồng, cùng lắm thì anh ấy cũng chỉ là một kẻ tuyệt tình. Nhưng... chuyện lần này thì lại khác. Người phụ nữ kia đã có chồng, hơn nữa còn không thèm để ý đến anh tôi. Hành động của anh tôi, nói thẳng ra, chẳng khác gì là quấy rối. Chuyện này khiến cả gia đình tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ, cho nên chẳng ai muốn nhắc đến cả.”
“Tôi hiểu ý cô. Tôi có thể thông cảm mà. Ai cũng muốn người thân của mình sống tử tế và đáng tự hào, nhưng đôi khi chúng ta chẳng thể chọn được người thân, đúng không?” hạ Ninh gật đầu, và trong giọng nói của cô cũng nghe rõ sự cảm thông. Gia đình của cô khá bình thường, cha mẹ đều là công nhân, nhưng một nhà ba người sống rất hòa thuận và chân thật. Nhưng bạn thân của cô, Phương Viên, thì lại khác. Cha mẹ của Phương Viên là kiểu người chỉ cần nhắc đến tên là cũng đủ khiến người khác cảm thấy ngao ngán. Vì vậy cô hoàn toàn hiểu được cảm giác bất lực khi có người thân làm ra những chuyện đáng xấu hổ.
Sau khi nghe cô nói vậy, Phạm Khiết cảm kích đến mức hai mắt liền trở nên đỏ hoe. Cô ấy hít một hơi dài, rồi dùng mu bàn tay lau mắt: “Còn một chuyện nữa tôi muốn hỏi hai người. Làm sao hai người có thể nhận định được người đó có phải là anh tôi hay không? Tôi không có ý gì khác, những lời tôi nói hoàn toàn là sự thật, tuy anh tôi đúng là không mang lại chút danh dự nào cho gia đình, nếu như xác định đó đúng là anh tôi, thì tôi, với tư cách là em gái, chắc chắn sẽ không giấu diếm bất kỳ chuyện gì. Nhưng nếu đó không phải là anh tôi, thì tôi cũng không muốn để chuyện xấu trong nhà lan truyền ra ngoài.” (App T-Y-T)
“Tôi hiểu ý cô. Hiện tại chúng tôi cũng giống như cô, chúng tôi cũng muốn nhanh chóng xác định danh tính của nạn nhân. Vì vậy, chúng tôi đang cần thu thập và đối chiếu mẫu DNA để có kết quả chính xác.” Hạ Ninh nhiệt tình giải thích. Cô liếc nhìn sang phòng của bà cụ nhà họ Phạm, sau đó liền nói thêm: “Tình hình của gia đình cô khá đặc biệt, cân nhắc đến tình hình sức khỏe của bà cụ, chúng tôi sẽ trao đổi với cấp trên để xem nên xử lý thế nào cho phù hợp.”
Phạm Khiết cảm kích gật đầu liên tục. Hà Ninh quay sang nhìn Thang Lực. Anh lập tức lựa chọn đi báo cáo tình hình với cấp trên qua điện thoại, thay vì ở lại tiếp chuyện với Phạm Khiết. Sau đó Thang Lực lập tức bước ra ngoài và cầm điện thoại báo cáo, còn Hà Ninh thì ở lại nói chuyện cùng Phạm Khiết.
Từ cuộc trò chuyện vừa rồi có thể nhận ra gia đình Phạm Khiết sống trong điều kiện bình thường. Gia đình cô ấy phải lo cho một đứa trẻ sắp lên cấp ba và một người lớn tuổi đang nằm liệt giường, gánh nặng tài chính hiển nhiên là không nhỏ. Trong hoàn cảnh đó, phản ứng của cô ấy đối với sự xuất hiện của cảnh sát dường như có chút mâu thuẫn. Dù không nói thẳng, nhưng cô ấy vẫn thể hiện ý nghĩ rằng nếu Phạm Chí đã qua đời, dù sao đó cũng là một sự mất mát người thân, nhưng lại dễ chấp nhận hơn việc anh ta gây ra rắc rối có liên quan đến pháp lý, và buộc gia đình phải bỏ tiền ra để bồi thường. Điều đó mới thực sự là một cú sốc lớn đối với gia đình bọn họ.
Hạ Ninh nhận ra suy đoán ban đầu của Thang Lực không hoàn toàn chính xác. Anh nghĩ rằng gia đình này sẽ cố gắng che giấu hoặc bảo vệ danh tiếng của Phạm Chí vì tình thân. Nhưng thực tế đã cho thấy rằng Phạm Khiết chỉ che đậy những gì cô ấy cảm thấy quá xấu hổ để tiết lộ cho người ngoài biết. Ngay cả khi nghe tin Phạm Chí có thể đã bị sát hại thì cô ấy cũng không tỏ ra quá đau buồn. Điều này cho thấy vị trí của Phạm Chí trong gia đình không mấy tích cực.
Nếu một người bị cả gia đình xem như là gánh nặng, thì mối quan hệ của anh ta với người ngoài chắc chắn là cũng không mấy tốt đẹp. Qua cuộc trò chuyện ngắn ngủi, Hạ Ninh đã biết về hai người từng có mâu thuẫn với Phạm Chí, điều này đủ để hình dung về nhân cách của anh ta.
Ngay sau đó, Thang Lực gọi điện thoại báo cáo xong liền quay lại, anh báo rằng bên pháp y sẽ trực tiếp cử nhân viên đến nhà để lấy mẫu DNA do lo ngại tình hình sức khỏe của bà cụ. Vì ông cụ đã qua đời nên không thể đối chiếu mẫu từ cả cha lẫn mẹ. Do đó, bọn họ sẽ thu thập thêm mẫu của Phạm Khiết để đảm bảo độ chính xác.
Cảnh sát thường hành động rất nhanh, cho nên chẳng bao lâu sao các nhân viên pháp y đã nhanh chóng đến trước cửa nhà họ Phạm, bọn họ cẩn thận thu thập mẫu ADN và sau đó rời đi cùng Thang Lực và Hạ Ninh. Trước khi rời đi, Hạ Ninh còn không quên trao đổi thông tin liên lạc với Phạm Khiết, và còn cam kết lập tức thông báo kết quả ngay khi có. Dù Phạm Khiết liên tục cảm ơn, nhưng vẻ mặt người nọ lại cho thấy cô ấy không quá háo hức với kết quả.
Đời người nếu mất tích gần hai năm trời mà không một ai quan tâm, hoặc nghi ngờ gặp chuyện mà người thân vẫn không lo lắng, thì đã là một thất bại lớn. Thậm chí so với việc anh ta còn sống gây rắc rối, thì gia đình anh ta còn thà rằng anh ta gặp chuyện, bất kể là sống hay chết cũng không còn ảnh hưởng đến cuộc sống của bọn họ, thì cuộc đời này có thể nói là đã đạt được một kiểu "thành công khác thường". Giống như một câu nói: "Nếu không thể lưu danh thiên cổ, thì chi bằng để lại tiếng xấu muôn đời." Ít nhất trong cái vòng tròn nhỏ bé của mình, Phạm Chí tuyệt đối không phải kẻ vô danh tầm thường. Mức độ khiến người ta chán ghét của anh ta, thậm chí còn làm Hạ Ninh, người từng chứng kiến đủ mọi loại nhân tình thế thái, cũng phải cảm thán rằng trường hợp như thế này quả thực hiếm thấy.
Sau khi rời khỏi nhà họ Phạm, trước khi chuẩn bị chia nhau lên xe ở dưới lầu thì bên pháp y lại mang đến cho Thang Lực và Hạ Ninh một tin tức mới. Sau khi nỗ lực làm việc hết tốc lực và tăng ca, kết quả so sánh giữa cái xác khô của người đàn ông và vết máu trong căn nhà thuê đã có. Tạm thời không bàn đến việc người đàn ông đã chết kia có phải là Phạm Chí hay không, nhưng người nọ chắc chắn là có liên quan đến căn nhà thuê đó. Đã có đủ bằng chứng thực tế chứng minh vết máu trong căn phòng đó chính là từ thi thể người đàn ông này.
Thông tin này không khiến Hạ Ninh và Thang Lực cảm thấy quá ngạc nhiên, bởi vì bọn họ đã dự đoán trước được điều này. Tuy nhiên, cả hai vẫn thở phào nhẹ nhõm. Dù sao cũng chỉ là một vụ án mạng, mà trong trường hợp này, một vụ án mạng còn tốt hơn là hai.
Mẫu DNA của Phạm Khiết và bà cụ nhà họ Phạm đã được lấy để so sánh, còn Thang Lực và Hạ Ninh cũng tranh thủ thời gian để tìm hiểu thêm về các mối quan hệ cá nhân của Phạm Chí. Thông qua số chứng minh thư của Phạm Chí do Phạm Khiết cung cấp, Thang Lực đã nhanh chóng tìm thấy thông tin hộ khẩu và lý lịch của Phạm Chí. Anh ta chỉ có học vấn tới cấp hai và hình như chưa bao giờ có công việc chính thức nào. Tuy nhiên, hồ sơ pháp lý của anh ta lại khá sạch sẽ, không có gì quá tệ như tưởng tượng của bọn họ.
Nhân tiện, Thang Lực cũng tra cứu người tên Châu Nguyên Vũ. Ở thành phố A có khá nhiều người mang tên này, nhưng vì không có thông tin cá nhân cụ thể hơn nên rất khó để xác định chính xác ai là người có mâu thuẫn với Phạm Chí. Vậy nên anh đành phải thống kê những người có khả năng và chờ đợi kết quả điều tra sâu hơn để loại trừ.
Hạ Ninh liên hệ với nam thanh niên thuê căn hộ để thông báo rằng nơi này đã trở thành hiện trường vụ án mạng và hiện tại không thể quay lại ở được. Nam thanh niên nghe vậy thì lập tức cảm thấy hoảng hốt, sau đó liền vội vàng đồng ý và còn hứa tạm thời sẽ không quay về quấy rầy bọn họ điều tra. Hạ Ninh liền tin tưởng lời anh ta nói, bởi vì người bình thường đương nhiên là sẽ không muốn lảng vảng quanh hiện trường vụ án. Hơn nữa, thời gian tử vong của cái xác khô là từ một đến hai năm trước, trong khi nam thanh niên kia thì chỉ mới dọn đến ở gần đây, vậy nên anh ta hoàn toàn không có liên quan và cũng không cần lo lắng rằng anh ta sẽ trở lại để phá hoại hiện trường hoặc tiêu hủy chứng cứ.
May mắn là nam thanh niên đó đã thu dọn hầu hết đồ đạc cá nhân. Khi nghe căn hộ mình đang ở có người chết, anh ta liền cảm thấy rất khó chịu và quyết định bỏ lại những thứ còn lại, dù đó chỉ là những món đồ nhỏ. Anh ta thà mua mới chứ không muốn quay lại lấy vì cảm giác sợ hãi khi nghĩ đến chuyện đó.
Phản ứng của cặp vợ chồng giáo viên sống dưới căn hộ có vết máu trên trần cũng không khá hơn là bao. Sau khi nhân viên pháp y của sở cảnh sát chụp ảnh hiện trường, bọn họ liền tự mua dụng cụ rồi nhanh chóng sơn lại trần nhà. Theo lời của người chồng, việc này càng ít người biết càng tốt. Hai người bọn họ cũng không còn muốn tiếp tục sống trong căn hộ này và dự định sẽ bán đi sau khi cảnh sát điều tra xong và vụ án kết thúc.
Tuy nhiên, dù đã tiến xa đến bước này, nhưng vụ án này vẫn còn khá phức tạp. Vấn đề lớn nhất là thời điểm nạn nhân tử vong đã quá lâu, trong suốt khoảng thời gian đó, căn hộ này đã qua tay hai chủ sở hữu. Mỗi chủ sở hữu sau khi tiếp quản đều cho thuê căn hộ, và trong hơn hai năm qua, đã có nhiều người thuê nhà tại đây. Ngoại trừ vết máu trên nền xi măng có thể kiểm tra bằng hóa chất thì các dấu vết khác hầu như đều không còn. Điều này khiến cho việc điều tra càng gặp nhiều khó khăn, và chỉ có thể hy vọng tìm được manh mối từ thông tin cá nhân của những người thuê trước hoặc từ lời kể của những người hàng xóm xung quanh căn hộ.
Để hỏi thăm hàng xóm, trước tiên cần phải xác định được danh tính của nạn nhân, từ đó mới có thể thu hẹp mục tiêu. Hiện tại, thông tin dễ tiếp cận nhất có lẽ là thông tin về những người từng thuê căn hộ này qua các thời kỳ.
Hạ Ninh nhanh chóng liên hệ với Hứa Cường, không phải là để yêu cầu ông ấy cung cấp thông tin về người thuê, bởi vì thời điểm tử vong của nạn nhân đã vượt quá thời gian ông ấy sở hữu căn hộ. Những người thuê nhà sau khi Hứa Cường tiếp quản không có nghi vấn. Tuy nhiên, Hạ Ninh vẫn có trách nhiệm thông báo cho ông ấy về tình hình hiện tại.
Chủ sở hữu căn hộ trước Hứa Cường là Trương Tín Đạt. Theo lời kể của Trương Tín Đạt, căn hộ này là tài sản được người ta chuyển nhượng lại cho anh ta để gán nợ, và sau đó anh ta đã để trống nó, không cho thuê hay cũng sử dụng vào mục đích nào khác. Vì vậy, để có thể tìm hiểu rõ thông tin về người thuê thì bọn họ cần phải tìm đến chủ sở hữu ban đầu là Thời Hạo Nhiên.