“Em trai của bạn gái cũ của Phạm Chí tên là gì? Người nọ có từng quấy rối Phạm Chí hay có xung đột gì với Phạm Chí không?” Hạ Ninh vừa nghe xong thì đã hiểu, có lẽ là vì Phạm Chí đã đùa giỡn với tình cảm của cô gái kia, cho nên gia đình đối phương mới cảm thấy không hài lòng, chỉ là không biết sự bất mãn của bọn họ đã đạt đến mức độ nào.

“Tôi nhớ hình như tên là Châu gì đó... Châu gì đó...” Phạm Khiết nhíu mày suy nghĩ: “Vì thời gian cũng đã qua khá lâu rồi, lần cuối tôi gặp thằng nhóc đó cũng là gần ba năm trước.”

“Châu Nguyên Vũ.” Chồng của Phạm Khiết đột nhiên thò đầu ra từ trong phòng và giúp cô ấy nói ra tên của đối phương, sau đó anh ta lại im lặng rút đầu về rồi tiện tay đóng cửa lại.

Chồng của Phạm Khiết rõ ràng là đang âm thầm nghe lén cuộc trò chuyện bên ngoài của bọn họ, Phạm Khiết cảm thấy hơi ngượng ngùng khi bị anh ta cắt ngang, sau đó cô ấy lập tức nói: “Đúng rồi, là Châu Nguyên Vũ, em đúng là ngốc thật mà, nếu không phải có anh nhắc em thì em đã không thể nhớ ra... Mẹ tôi đang nằm trên giường, trong phòng không thể không có người, cho nên... anh ấy phải ở trong đó chăm sóc cho bà ấy và không thể ra ngoài trả lời câu hỏi của hai người.”

Hạ Ninh mỉm cười tỏ vẻ mình hiểu mà, cô cũng không muốn Phạm Khiết vì đoạn cắt ngang này mà trở nên căng thẳng; “Hai vợ chồng các người đúng là cũng không dễ dàng gì mà, Châu Nguyên Vũ và chị gái của anh ta đều là người địa phương sao?”

“Cái này thì tôi không rõ, trước đây tôi cũng không nghe thấy anh tôi nhắc đến chuyện này, tôi cũng không sợ hai người cười, lúc đó đối với cha mẹ tôi và tôi, không cần biết là người ở đâu hay là làm nghề gì, chỉ cần có cô gái nào chịu chấp nhận anh trai tôi thì chúng tôi đã cảm thấy mãn nguyện và sung sướng lắm rồi!” Phạm Khiết không hề che giấu ý kiến của mình: “Một người giống như anh trai tôi, không có học vấn, không có nghề nghiệp, không chịu khó làm việc, ba bốn mươi tuổi rồi mà vẫn chưa có vợ, thì đâu còn tư cách để lựa chọn nữa, nên lúc đó khi nghe tin anh trai tôi có bạn gái, và còn nghe nói người ta còn rất tốt với anh ấy, thì cả nhà chúng tôi đều cảm thấy vui mừng khôn xiết, cứ mong anh ấy mau sớm dẫn người ta về nhà cho chúng tôi gặp mặt, sau đó anh trai tôi quả thật đã dẫn người về một lần, lúc đó mẹ tôi đã vui mừng đến mức liền tặng cho người ta một chiếc nhẫn vàng, ai mà có ngờ sau đó lại xảy ra chuyện như vậy! Tôi nhớ cô gái đó cũng nói giọng địa phương giống như chúng ta, sau đó khi em trai cô ấy chạy đến tìm anh trai tôi để tính sổ, tôi nghe thấy chất giọng của người nọ hình như cũng không nặng lắm, nhưng tôi nhất thời lại không thể nghe ra là giọng của người vùng nào.” (App T-Y-T)

“Châu Nguyên Vũ sau đó có làm gì với Phạm Chí không?” Thang Lực mở miệng hỏi vào vấn đề trọng điểm.

“Có, anh ta đã nhiều lần muốn đánh anh trai tôi, nhưng anh trai tôi đều phát hiện sớm và thành công trốn thoát, có một lần mà tôi đã tận mắt chứng kiến, anh ta đã chạy đến nhà tôi đập cửa om sòm, hôm đó anh trai tôi may mắn không có ở nhà, khi chúng tôi vừa ra mở cửa thì thằng nhóc đó lập tức xông vào nhà rảo mắt tìm kiếm khắp nơi, sau khi thấy anh trai tôi thật sự không có ở nhà, và cũng không phải là do chúng tôi cố tình che giấu, thì anh ta mới chịu bỏ đi, trước khi ra khỏi cửa anh ta còn không quên cảnh cáo chúng tôi, nói chúng tôi đừng hòng bao che cho anh ấy, anh tôi đã làm ra chuyện trái lương tâm hủy hoại cả đời chị gái của anh ta, món nợ này sớm muộn cũng phải trả.” Phạm Khiết nói.

Ngay khi bọn họ đang nói chuyện thì cửa chính bỗng nhiên mở ra, một cậu bé khoảng mười bốn, mười lăm tuổi liền bước vào, người nọ có dáng người gầy gò, trên người đang mặc đồng phục của trường và trên lưng còn đeo một chiếc ba lô nhìn qua có vẻ khá nặng, vẻ mặt của người nọ cũng có chút uể oải.

Phạm Khiết thấy cậu bé bước vào thì liền vội vàng chạy đến kéo ba lô trên vai cậu bé xuống, rồi liền quan tâm hỏi: “Con trai, con thi xong rồi à? Con làm bài được không?”

“Cũng tàm tạm, toán hơi khó, nhưng chắc chắn con không phải là người duy nhất trong lớp cảm thấy đề khó đâu.” Cậu bé trả lời một cách uể oải, dường như cảm thấy rất mệt, sau đó cậu bé liếc nhìn sang Hạ Ninh và Thang Lực đang đứng bên cạnh, rồi liền quay qua hỏi Phạm Khiết: “Mẹ, có khách đến nhà à?” ( truyện trên app T Y T )

“Ôi, đúng rồi, hai người nọ là cảnh sát đấy, cô chú ấy đến nhà chúng ta để hỏi một số chuyện.” Phạm Khiết trả lời qua loa, rõ ràng cô ấy quan tâm đến chuyện thi cử của con trai mình hơn: “Vậy con thấy kỳ thi tháng này có thể làm tốt hơn lần trước không?”

Chỉ đáng tiếc tuy cô ấy rất muốn trò chuyện với con trai mình về vấn đề thi cử, nhưng dường như con trai cô ấy lại không có cùng ý nghĩ đó, nghe nói nhà mình có hai viên cảnh sát ghé thăm, trên mặt cậu bé ngay lập tức xuất hiện một chút tò mò, cậu bé nhìn Hạ Ninh và Thang Lực, rồi lại quay đầu hỏi Phạm Khiết: “Có chuyện gì vậy? Chồng của người đó lại đến nhà chúng ta chặn đánh chú con sao?”

Phạm Khiết nghe xong câu này thì sắc mặt lập tức thay đổi, cô ấy xấu hổ nhìn con trai mình: “Con đang nói nhảm cái gì vậy! Nhanh vào trong làm bài tập đi, đừng ở đây gây rối nữa! Con còn biết đề toán khó, chắc chắn là do con luyện tập vẫn chưa đủ, nhanh vào trong làm bài tập đi!”

“Mẹ đang làm gì vậy? Con vừa mới thi xong mà, chẳng lẽ mẹ không thể cho con một chút thời gian nghỉ ngơi được sao? Cô giáo của chúng con đã nói rồi, phụ huynh nên phối hợp với nhà trường để giảm áp lực cho học sinh, nếu lúc nào cũng căng thẳng quá mức thì sớm muộn cũng sẽ bị đứt dây đấy.”

“Mày còn có cái thời gian đó à? Nếu mày mà làm đứt dây thì tao đã lên chúa tạ lễ từ lâu rồi!” Phạm Khiết quyết tâm đuổi cậu bé đi, dường như là không có ý định để cậu ta chen vào câu chuyện: “Được rồi, được rồi, đừng có ở đây tào lao với mẹ nữa! Nhanh vào trong đi, con muốn xem tivi hay ngủ đều tùy con, mau đi đi!”

Cậu bé nghe thấy vậy thì lập tức cảm thấy hào hứng, không còn tiếp tục lãng phí lời với Phạm Khiết, liền cười hì hì chạy vào một phòng khác, bên trong rất nhanh đã vang lên tiếng tivi.

Phạm Khiết có chút ngại ngùng nhìn Hạ Ninh và Thang Lực, rồi vội vàng nói: “Xin lỗi vì đã để hai người thấy cảnh này! Con trai tôi, năm nay vào mùa thu mới chính thức vào lớp 9, việc học hành cũng khiến chúng tôi đỡ lo, chỉ là cái miệng của nó cứ thích nói nhảm, bọn trẻ lớn đến từng tuổi này cũng có nhiều đứa cũng thích bịa chuyện, hai người đừng để ý nhé.”

Thang Lực không lên tiếng, anh vẫn nhìn Phạm Khiết với vẻ mặt không biểu cảm, và Hạ Ninh cũng không vội mở miệng, mà giữ nguyên vẻ mặt như cười như không nhìn Phạm Khiết. Ban đầu Phạm Khiết nói những lời đó đã có chút thiếu tự tin, bây giờ cả hai đều im lặng nhìn cô ấy, khiến cô ấy càng cảm thấy bối rối, không chỉ không ứng phó kịp, mà ngay cả ánh mắt thoải mái giao tiếp ban đầu cũng không còn, cô ấy mất tự nhiên cụp mắt xuống.

“Cô Phạm, ngoài Châu Nguyên Vũ ra thì còn có ai khác cũng có xung đột với Phạm Chí không?” Hạ Ninh nhìn Phạm Khiết một lúc, rồi mới mở miệng hỏi, giọng điệu nghe qua có vẻ ôn hòa, không có gì gây áp lực, nhưng nếu suy nghĩ kỹ thì không khó để nhận ra Hạ Ninh thực ra không thực sự đang hỏi, mà là cô đã xác định được sự thật này, chỉ là dùng giọng điệu hỏi để cho Phạm Khiết một cơ hội để nói ra sự thật mà thôi.

Gương mặt của Phạm Khiết bỗng nhiên trở nên đỏ bừng, nếu nói khi mới nhắc đến Châu Nguyên Vũ cô ấy còn giữ được bình tĩnh, thì giờ sau khi nghe con trai mình vô tình nhắc đến người đàn ông nào đó thì Phạm Khiết liền cảm thấy khó xử, cả người trở nên cực kỳ không tự nhiên.

“Ôi... việc này... tôi không biết nên nói thế nào thì mới tốt.” Hai tay Phạm Khiết xoắn chặt vào nhau và khẽ xoa xoa, rất nhanh đã làm tay mình đỏ lên: “Lẽ ra chuyện gia đình không nên để lộ ra ngoài, cho nên tôi thật sự không dám nói ra, không phải là tôi cố tình muốn giấu hai người đâu, thật ra là cũng không có mục đích gì khác, thật sự không phải như vậy đâu, hai người đừng có suy nghĩ lung tung. Tôi cũng không thể nói rõ ràng, vì khi người đàn ông đó đến nhà gây sự thì anh trai tôi đã bị cha tôi đuổi ra ngoài rồi, vậy nên từ đầu đến cuối tôi không hỏi anh trai tôi chuyện này, chỉ nghe mình anh ta nói mà thôi.”

“Không sao, cô cứ nói cho chúng tôi nghe đi, những thông tin này cũng chỉ mang tính chất tham khảo mà thôi.” Hạ Ninh khuyến khích cô ấy nói tiếp.

Phạm Khiết với vẻ mặt khó khăn tiếp tục nói: “Khi người đàn ông đó đến nhà tôi tìm anh trai tôi, chúng tôi liền nói anh trai tôi không có ở nhà, và cũng không còn sống ở đây nữa, khi anh ta nghe nói cha mẹ tôi cũng có ở đây thì liền yêu cầu cha mẹ tôi ra gặp anh ta, và kêu bọn họ giáo dục lại con trai mình, đừng để con trai mình chạy ra ngoài gây chuyện. Cha mẹ tôi tuổi đã lớn, sức khỏe cũng không tốt, tôi sợ bọn họ bị kích thích cho nên cứ cản lại, không cho người đó gặp cha mẹ tôi. Người đàn ông đó nói anh trai tôi đã quấy rối vợ anh ta, mặc dù anh ta đã cảnh cáo nhiều lần nhưng vẫn không có hiệu quả, anh trai tôi cứ mãi không nghe lời, làm cho mối quan hệ vợ chồng của bọn họ càng ngày càng tệ, cho nên anh ta mới trực tiếp đến nhà tìm anh ấy để tính sổ. Cuối cùng là tôi đã năn nỉ khuyên bảo anh ta về trước rồi có gì tính sau.”

“Vậy cô nghĩ độ xác thực của chuyện này ra sao?” Hạ Ninh lại hỏi tiếp.

Phạm Khiết do dự một lúc, rồi liền lắc đầu: “Tôi cũng không biết, tôi căn bản không có cơ hội hỏi anh trai mình, như tôi cũng vừa mới nói với hai người rồi đó, miệng lưỡi của anh trai tôi vốn hôi hám, nếu nói anh ấy đã nói điều gì khiến người khác tức giận thì tôi hoàn toàn tin tưởng, nhưng mà nói anh ấy đã quyến rũ và quấy rối vợ người khác... thì tôi vẫn không tin tưởng cho lắm.”

“Vậy người đàn ông đến tìm đó làm nghề gì? Vợ anh ta làm gì? Hai người đó tên gì, cô có biết không?” Hạ Ninh lại hỏi tiếp.

Phạm Khiết lại lắc đầu: “Anh ta đến đây với bộ dạng rất tức giận, chúng tôi căn bản không có cơ hội hỏi han tên tuổi của anh ta, lúc đó tất cả mọi người đều bị dọa sợ, sau đó phải khó khăn lắm mới khuyên được anh ta rời đi, làm gì có ai còn tâm trạng để hỏi những thứ đó chứ.”

“Sau đó các người có nhắn tin cho Phạm Chí hoặc hỏi chuyện này bằng cách khác không?”

“Tôi đã nhắn tin hỏi, nhưng anh trai tôi không trả lời, tôi cũng vừa mới nói với các người rồi đó, nhà chúng tôi lúc đó thật sự bị anh trai tôi làm cho hỗn loạn hết cả lên, rồi sau đó tôi cũng quên bén luôn chuyện này, nếu không phải vừa rồi con trai tôi vô tình nhắc đến thì tôi thật sự cũng không nhớ chuyện này đã từng xảy ra.”

“Người đàn ông đó chỉ đến đây một lần thôi sao?”

“Đúng vậy, anh ta thấy nhà chúng tôi có người lớn tuổi, anh trai tôi cũng thật sự không có ở nhà, nên từ sau lần đó anh ta không có đến nữa.” Phạm Khiết gật đầu, dù chỉ là đang nhớ lại nhưng cô ấy vẫn còn cảm thấy hoảng sợ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play