"Đương nhiên là có lợi rồi." Hạ Ninh mỉm cười đáp lời Đổng Vĩ Bân, giọng điệu chẳng hề nhuốm chút mùi thuốc súng nào, ngược lại còn tựa như là đang trêu đùa: "Tục ngữ có câu, tiểu ẩn ẩn ư dã, đại ẩn ẩn ư thị kia mà, và cũng có một câu tương tự đó là, nơi nguy hiểm nhất thường lại chính là nơi an toàn nhất. Hai câu này sở dĩ có thể đứng vững được cho tới ngày nay là bởi vì con người ta ai cũng có một lối tư duy cố định, chỉ khác ở chỗ có người thì nghiêm trọng, có người thì lại không đến mức ấy mà thôi. Sau khi đã gây ra chuyện rồi thì nhất định sẽ cao chạy xa bay, phiền phức càng lớn thì càng chạy xa, trốn càng kỹ, đây có lẽ là suy nghĩ của rất nhiều người. Cho nên, nếu làm ngược lại, tuy rằng cần phải liều lĩnh đối mặt với rủi ro rất lớn, cần phải có dũng khí cực lớn để đánh cược một phen, kẻ nhát gan chắc chắn sẽ chẳng dám mạo hiểm đến như vậy. Nhưng nếu chúng ta nghĩ theo một hướng khác, một kẻ dám cả gan tìm người quen để tráo đổi thi thể và thực hiện một màn đánh tráo tinh vi như vậy, thì lá gan của đối phương hẳn là không nhỏ đâu nhỉ? Lùi một vạn bước mà nói, nếu chúng ta tập trung rà soát trong phạm vi thành phố A này thì nhân lực và vật lực tiêu tốn cũng tương đối ít hơn. Tóm lại, tôi cho rằng tính khả thi của phương án này vẫn khá cao. Nếu có thu hoạch thì vẹn cả đôi đường, còn nếu không thì ít nhất cũng có thể coi là đã loại trừ được một khả năng."
Dương Thành chăm chú lắng nghe từng lời của Hạ Ninh và liên tục gật gật đầu, ông ấy cảm thấy những gì cô nói cũng có phần có lý. Sau đó, ông ấy lại quay mặt sang những người khác và dùng ánh mắt để trưng cầu ý kiến của bọn họ. Những người có mặt tại đó, có người tỏ vẻ tán thành với quan điểm của Đổng Vĩ Bân, và cũng có người lại nghiêng về phía Hạ Ninh và Thang Lực, cho rằng mỗi bên đều có cái lý riêng của mình. Trong chốc lát, bầu không khí bỗng trở nên có chút căng thẳng, mọi người bắt đầu hăng say tranh luận, ai cũng khăng khăng cho rằng phương hướng mình lựa chọn có tính khả thi cao hơn. Dù ngoài miệng chẳng ai nói thẳng ra, nhưng trong từng lời nói, từng ánh mắt đều ngầm ẩn chứa nỗi lo lắng rằng hướng đi của đối phương sẽ khiến cho cả đội phải tốn công vô ích.
Dương Thành trầm ngâm cân nhắc một hồi, cuối cùng, ông ấy quyết định chia lực lượng thành hai nhóm. Cũng may là vào thời điểm này, trong đội cũng không có vụ án nào khác đặc biệt nan giải hay tiêu tốn quá nhiều nhân lực vật lực, cho nên việc chia nhóm như vậy vẫn nằm trong khả năng cho phép. Sau khi tôn trọng ý nguyện cá nhân của từng người, ông ấy đã phân những người nghiêng về hai hướng điều tra khác nhau thành hai nhóm riêng biệt, và quyết định tiến hành đồng thời cả hai phương án.
"Tuy rằng làm như vậy nhân lực có thể sẽ bị phân tán ít nhiều, nhưng bởi vì cả hai khả năng đều tồn tại, cho nên việc đi bằng cả hai chân cũng coi như là một sự đảm bảo kép. Vậy chúng ta cứ quyết định như thế đi!" Sau khi đã phân chia nhóm xong xuôi, Dương Thành mới lên tiếng nói với mọi người: "Nếu cả hai hướng đều có thu hoạch thì lại càng tốt đẹp hơn nữa!"
Sau khi việc chia nhóm đã hoàn tất, Dương Thành liền sắp xếp để hai nhóm tự tiến hành phân công công việc cụ thể. Thang Lực, Hạ Ninh và cả Đường Hồng Nghiệp đều là những người chủ trương bắt đầu từ địa bàn thành phố, trước tiên là cần phải rà soát hành tung của Diệp Mậu Tài. Thêm vào đó, Thang Lực vốn có thâm niên công tác sâu hơn, và lại là người chủ yếu phụ trách vụ án này ngay từ những ngày đầu, vì vậy nhóm này sẽ do anh chịu trách nhiệm chính. Nhóm còn lại được giao cho một cảnh sát hình sự khác cũng có kinh nghiệm dày dặn trong đội dẫn dắt, những thành viên khác trong nhóm sẽ phải tuân theo sự sắp xếp của người phụ trách.
Bởi vì Đổng Vĩ Bân là người đã đứng ra bày tỏ thái độ rõ ràng, cho rằng việc dựa vào bức phác họa để xác định danh tính nạn nhân là con đường khả thi hơn, cho nên lẽ dĩ nhiên anh ta được phân vào nhóm còn lại. Có lẽ, việc chia nhóm hành động như thế này cũng là điều mà ban đầu anh ta không hề lường trước được. Thế nhưng, lời đã nói ra rồi thì cũng không thể nào sau khi chia nhóm xong lại đổi ý được nữa, vì vậy anh ta cũng đành chấp nhận sự sắp xếp này, cùng với nhóm người kia đi thảo luận về việc phân công công việc.
"Ủa, cái cậu thực tập sinh đến để rèn luyện kia, rốt cuộc là có chuyện gì vậy hả?" Ngay sau khi cuộc họp vừa kết thúc, Đường Hồng Nghiệp đã tỏ vẻ có chút không hài lòng và khẽ lầm bầm nói: "Bình thường trong đội chúng ta cũng đâu có ai vì cậu ta không phải là người làm công tác tuyến đầu mà chèn ép, bắt nạt cậu ta đâu chứ! Coi như chúng ta có lỡ vô ý bỏ qua điều gì đó, có chút sơ suất ngoài ý muốn, thì cứ kín đáo nói chuyện với chúng ta một tiếng, làm rõ hiểu lầm là được rồi còn gì? Có nhất thiết phải bình thường thì im hơi lặng tiếng, đến lúc họp lại làm ra vẻ như mình phải chịu đựng biết bao nhiêu sự chèn ép trước mặt đội trưởng Dương hay không? Đây không phải là cố tình 'nhỏ thuốc mắt' cho chúng ta thì là gì?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play