Hiển nhiên Hạ Ninh không phải là người duy nhất mang trong lòng những nghi hoặc như vậy. Chỉ có điều, khi đối diện với cha mẹ Diệp Mậu Tài, chẳng một ai dám hé lộ nửa lời mà thôi. Về phần cha mẹ Diệp Mậu Tài, thì bọn họ lại tỏ ra vô cùng tin tưởng rằng khoản tiền con trai mình đột ngột mang về nhà đó chính là thành quả lao động chân chính của anh ta.
"Các vị không biết đó thôi, những năm tháng trước đây tôi đã phải trải qua những gì, đã phải gánh chịu biết bao nhiêu lời ong tiếng ve của thiên hạ đâu." Cha của Diệp Mậu Tài tỏ ra vô cùng hãnh diện về con trai mình, và lại còn có chút gì đó như muốn được một phen nở mày nở mặt. Hiển nhiên là ông ấy chẳng thể nào đem những lời tâm sự này đi kể lể với bà con lối xóm trong thôn được. Từ trước đến nay vẫn luôn là một tâm trạng bức bối muốn được giãi bày nhưng lại chẳng thể nào không cố gắng kìm nén. Chính vì vậy, lần này cuối cùng cũng đã nắm bắt được cơ hội rồi, ông ấy liền không sao kiềm chế được nữa lập tức tuôn ra hết với những người cảnh sát đã đến nhà để tìm hiểu tình hình: "Vợ chồng chúng tôi khi xưa cũng chẳng hiểu là đã đắc tội với vị thần thánh phương nào nữa, thật đúng là tà ma ám ảnh mà. Cứ hễ mang thai một đứa thì lại chẳng giữ được, rồi lại mang thai thêm một đứa nữa thì cũng lại chẳng giữ được. Thậm chí có những đứa vô cùng khó khăn lắm mới có thể giữ lại được, thế nhưng ngay khi vừa mới lọt lòng không lâu thì lại ra đi mãi mãi. Thời điểm đó thật sự là… người trong thôn nói ra nói vào đủ thứ chuyện. Có kẻ thì bảo phong thủy của nhà chúng tôi chẳng ra gì, lại có kẻ nói phần mộ của tổ tiên nhà chúng tôi đã phạm phải thứ gì đó rồi, rồi lại còn có những kẻ còn thất đức hơn nữa. Vợ chồng chúng tôi vốn dĩ cũng chỉ là những con người thật thà, chất phác, bất cứ ai cũng đều có thể nhìn thấy được điều đó. Cho nên bọn họ cũng chẳng thể nào nói năng được gì, chỉ dám ở sau lưng xì xào bàn tán rằng biết đâu chừng là tổ tiên của hai dòng họ nhà chúng tôi đã từng làm chuyện gì đó thất đức lắm, cho nên bây giờ quả báo mới đổ xuống đầu con cháu, ông trời đây là đang muốn cho gia đình chúng tôi phải chịu cảnh tuyệt tự, tuyệt tôn. Lúc đó tôi thật sự là đã uất ức đến mức cả đêm chẳng tài nào chợp mắt được. Đôi mắt cũng đã đỏ ngầu lên hết cả rồi. Cứ thế không ngừng trằn trọc suy nghĩ mãi rốt cuộc thì mình đã làm sai điều gì mà lại phải chịu đựng sự đàm tiếu này cơ chứ!"
Khi hồi tưởng lại những ký ức không mấy vui vẻ đó, ông ấy nặng nề phát ra một tiếng thở dài, rồi ngay sau đó, đôi lông mày của ông ấy lại bất chợt giãn ra, sau đó ông ấy chợt lấy tay tự đánh vào đùi mình làm phát ra một tiếng ‘bốp’ vang dội: "Lần này thì hay rồi nhé! Để xem thử còn ai dám nói ra nói vào được điều gì nữa đây?! Đúng vậy, con trai của tôi từ thuở nhỏ đã chẳng được ham học cho lắm. Những đứa trẻ khác ở trong làng trạc tuổi với nó thì đứa nào đứa nấy cũng đều đã vào đại học, rồi cũng đã tốt nghiệp đại học cả rồi. Có đứa lại còn học lên đến cả gì đó gọi là nghiên cứu sinh nữa. Thế nhưng như vậy thì đã làm sao cơ chứ? Bọn chúng có được hiếu thảo như con trai của tôi không? Bọn chúng có được thông minh, rồi lại biết kiếm tiền nhiều như con trai của tôi hay không? Con trai của tôi, từ lúc nó còn bé tí tôi đã luôn dặn dò nó rằng sau này con nhất định phải kiếm được thật nhiều tiền, sau này con nhất định phải có được một tương lai xán lạn. Bằng không thì những người khác sẽ ở sau lưng chỉ trỏ vào sống lưng của cha với mẹ con và nói rằng ‘mày có nhìn thấy hai vợ chồng nhà lão Diệp đó không? Đã phải tốn biết bao nhiêu là công sức, rồi lại phải chịu đựng biết bao nhiêu là khổ cực, cuối cùng cũng chỉ sinh ra được một thằng bất tài vô dụng mà thôi!’ Cha với mẹ con tuyệt đối không thể nào chịu đựng nỗi uất ức đó thêm một lần nào nữa đâu! Bây giờ con trai của cha đã làm được rồi đấy nhé! Bây giờ thì cả thôn này, ai ai cũng đều biết tỏng rằng con trai của tôi có tương lai rồi, đã có thể kiếm được bộn tiền rồi. Một lần đã đưa ngay cho chúng tôi cả chục vạn tệ và còn bảo chúng tôi lấy tiền cất lại nhà mới. Bây giờ mỗi lần tôi đi ra ngoài thì ai ai cũng đều tấm tắc khen con trai của tôi có tương lai, rồi còn khen con trai của tôi ngoan ngoãn nữa cơ chứ!"
"Ôi dào, được rồi! Mấy đứa nhỏ này đây cũng đều là những người rất có tương lai cả đấy. Ông đừng có chỉ biết khen mỗi thằng con của mình như thế! Để cho người ta nghe được rồi lại cười cho thì mất mặt lắm đấy!" Mẹ của Diệp Mậu Tài ở bên cạnh vừa cười vừa khẽ vỗ nhẹ vào cánh tay của chồng mình. Lời nói thốt ra từ miệng bà ấy thoạt nghe thì có vẻ như là đang trách móc chồng mình đừng có khoe khoang một cách quá lố như vậy. Thế nhưng từ biểu cảm cho đến giọng điệu thì chẳng có một chút nào lại không hề để lộ ra một niềm tự hào âm ầm cả. Thật ra thì biểu hiện này của bà ấy chẳng qua cũng chỉ là một cách khoe khoang trá hình mà thôi.
Cha của Diệp Mậu Tài cũng bật cười khà khà theo, rồi gật gù nói: "Đúng thế, đúng thế. Không có tương lai thì làm sao có thể trở thành cảnh sát được cơ chứ! Hơn nữa, các vị cũng rất hạnh phúc, còn hạnh phúc hơn cả con trai của tôi nhiều. Cha mẹ của các vị chắc chắn sẽ chẳng bao giờ cần các vị phải dành dụm tiền bạc để xây nhà cho họ đâu nhỉ, chẳng khéo lại còn phải bỏ tiền ra để mua nhà, mua xe cho các vị nữa ấy chứ, các vị nói có phải không? Nếu không thì chỉ với chút tiền lương ít ỏi hàng tháng đó của các vị thì đủ để làm được gì cơ chứ! Cho nên mới nói, con trai của tôi thật sự rất hiểu chuyện. Con nhà nghèo thì sớm đã biết lo toan việc nhà cửa rồi! Tôi bây giờ chỉ mong mỏi một điều rằng hai vợ chồng chúng tôi có thể sớm ngày xây lại được căn nhà, rồi trang hoàng cho nó thật tươm tất, đẹp đẽ. Sau đó lại để cho thằng Mậu Tài nhà chúng tôi ở bên ngoài làm lụng thêm hai năm nữa, đợi khi dành dụm được một ít vốn liếng thì cũng nên quay về, sau này cũng đừng có đi xa xôi như vậy nữa, rồi sau đó là cưới một cô vợ, nhanh chóng ổn định cuộc sống gia đình, sau đó lại sinh cho tôi một đứa cháu trai bụ bẫm, kháu khỉnh nữa. Vậy thì cả cuộc đời này của tôi cũng xem như là chẳng hề sống uổng phí một chút nào rồi. Đến lúc nhắm mắt xuôi tay cũng có thể mỉm cười nơi chín suối được rồi!"
Thấy cha của Diệp Mậu Tài càng nói thì lại càng tỏ ra đắc chí, thậm chí còn không nén được đã bắt đầu mơ mộng về một tương lai vô cùng xán lạn nữa rồi. Hạ Ninh chỉ có thể âm thầm buông một tiếng thở dài. Sự việc đã đến nước này rồi thì chuyện Diệp Mậu Tài có dính líu đến việc tráo đổi thi thể đã chẳng thể nào chối cãi được nữa. Điều cần phải làm sáng tỏ ngay lúc này, đó chính là rốt cuộc anh ta đã giữ vai trò gì ở trong toàn bộ sự việc này, là kẻ thực thi mệnh lệnh, hay là kẻ chủ mưu đứng sau, chỉ có vậy mà thôi. Chính vì thế, cho nên đến lúc sự thật được phơi bày ra trước ánh sáng công lý, thì cú sốc mà cha mẹ của Diệp Mậu Tài phải gánh chịu cũng sẽ tuyệt đối tỷ lệ thuận với mức độ tự hào của bọn họ vào thời điểm hiện tại.
Hơn nữa, căn nhà mới của nhà họ Diệp rốt cuộc có thể xây lại được hay không thì vẫn còn là một dấu hỏi lớn. Khoản tiền Diệp Mậu Tài đã đưa cho cha mẹ của mình, tuy rằng vẫn chưa hề có được lời khai chính thức từ bản thân anh ta, thế nhưng mười phần thì cũng đã có đến tám chín phần là có liên quan đến việc tráo đổi thi thể, là một khoản thu nhập phi pháp rồi. Chờ đến khi Diệp Mậu Tài bị bắt giữ và đưa ra xét xử rồi, thì trong quá trình định tội hắn ta, tòa án cũng sẽ đồng thời tịch thu luôn cả những khoản lợi nhuận bất hợp pháp mà anh ta đã kiếm được trong suốt quá trình thực hiện hành vi phạm tội của mình nữa. Đến lúc đó, cha mẹ của Diệp Mậu Tài gần như có thể nói là sẽ phải đối mặt với một kết cục trắng tay, cả người lẫn của đều mất. Điều này đối với họ mà nói thì e rằng sẽ càng thêm phần đau đớn, tựa như tuyết lạnh lại có thêm sương giá vậy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT