Mẹ kế Kiều Liên Liên khiêng con dê về đến nhà thì ngay lập tức xuống tay mổ thịt dê.

Những nữ nông bình thường không dám làm thịt dê, nhưng bất kỳ con vật hoang dã nào cỡ lớn một chút đều có thể đến tìm đến đồ tể chuyên giết thịt.

Tuy nhiên, Kiều Liên Liên không sợ, trong kiếp trước tại nhà họ Kiều, nàng đã nghiên cứu về cấu trúc cơ thể con người trong suốt 20 năm, cũng đã có kiến thức không ít về các loài động vật như heo, dê và bò. Mặc dù không thể so sánh với đồ tể chuyên làm thịt nhưng nàng vẫn có khả năng lột da và lấy máu.

Vì thế năm đứa nhỏ xếp thành một hàng đồng loạt giương mắt nhìn mẹ kế của bọn nó lột da dê, chặt bốn chân, rồi chặt những phần còn lại thành từng miếng nhỏ xếp chồng lên nhau..

Cả đám đều bị kích thích, không thể tin được, đồng thời cũng có một chút mong đợi.

"Mẹ, con dê này… Là làm thịt ăn đúng không ạ?" Đứa nhỏ Cố Lâu bị què dùng ánh mắt trông mong hỏi.

Cậu bé là đứa ngây thơ nhất, cũng là đứa ham ăn nhất, cũng chỉ có nó mới dám dò hỏi mẹ kế người dính đầy máu ngay lúc này.

"Không ăn thịt thì còn để làm cơ chứ." Kiều Liên Liên cười thoải mái. “Các con còn không mau giúp ta, muốn để ta mệt chết không đúng không hả? Thước Nhi, đi nấu nước chuẩn bị nhúng thịt, thằng cả thì lại đây treo bốn cái chân này lên xà.”

Khi tất cả mọi thứ đã được chuẩn bị xong xuôi, thịt dê cũng đã được nấu chín trong nồi sôi ùng ục.

Nhà cũ quá nghèo nàn, tay nghề của nguyên chủ cũng không được tốt lắm nên trong nhà không có nhiều gia vị, nhưng nếu thịt dê không được làm kỹ thì sẽ có mùi rất tanh.

Kiều Liên Liên chỉ có thể ra đứng bên ngoài, vừa hay nhìn thấy một thím khá quen. Nàng đành mặt dày lượn qua:."Thím Lưu."

"Ồ, là nhà Lão Tam ấy à." Lưu Thẩm cầm hai cọng hành trong tay, có chút ngạc nhiên.

Trong nửa năm qua, do cách đối xử thô bạo với mấy đứa nhỏ mà danh tiếng Kiều Liên Liên trong làng rất xấu. Rất nhiều người không muốn nói chuyện với nàng.

Nhưng thím Lưu là người mềm lòng, cho rằng nàng còn trẻ cũng sống không dễ dàng mấy. Hơn nữa, hai nhà sống gần nhau nên bà cũng không muốn trở mặt với Kiều Liên Liên bèn hiền lành hỏi nàng:

“Có chuyện gì vậy?”

"Chuyện là như thế này, chẳng phải ta nhặt được một con dê sao, nên muốn nấu thịt cho bọn nhỏ ăn, nhưng trong nhà lại không có gia vị gì hết, mà bây giờ mua cũng không kịp, thím có thể cho ta mượn một ít được không?" Kiều Liên Liên hơi ngượng ngùng.

Kiều Liên Liên đã từng mượn tiền để mua xe nhưng chưa từng mượn đồ ăn.

May mà thím Lưu chỉ ngẩn người một chút rồi cũng gật đầu đồng ý: “Được rồi, để ta đi lấy cho con.”

Kiều Liên Liên đứng ở cửa một lát, thím Lưu đã mang theo một ít gia vị lại: “Đây là hoa hồi, đây là vỏ quế, thêm chút bạch chỉ và hạt tiêu hầm thịt sẽ ngon hơn.”

Cuối cùng, còn lấy phân nửa hành lá trong tay đưa cho nàng.

Kiều Liên Liên nói cảm ơn, thím Lưu vẫy tay rồi quay về nhà mình.

Đóng cửa lại, gia chủ nhà họ Lưu đứng trong viện hỏi bà: “Sao vậy? Ả cách vách lại đánh con nữa à?”

"Không, là đang nấu thịt cho bọn nhỏ nhưng không có gia vị nên mượn một ít mà thôi." Rồi thím Lưu cười ha hả: “Làm khó cho nàng có thể nhớ mà cho bọn nhỏ ăn, cũng tốt hơn trước nhiều rồi.”

Gia chủ nhà họ Lưu lại có hơi giận dữ: “Tôi thấy ả ta cho mình ăn thịt, để cho bọn nhỏ gặm xương thì có. Người đàn bà này bụng dạ xấu xa lắm.”

Thím Lưu cười vỗ vai ông nhưng cũng không phản đối, hai người quay vào nhà chính.

Trước cửa nhà cũ, Kiều Liên Liên thở dài.

Nàng có thính lực rất tốt nên nghe được hết từ đầu đến cuối, đáy lòng cũng không nhịn được mà thầm than. Cuối cùng thì trước kia nguyên chủ sống lỗi đến mức nào thế này.

Mùi thịt hầm lan đến đầu mũi, Kiều Liên Liên nhanh chóng dẹp suy nghĩ linh tinh rồi đem gia vị rửa sạch bỏ vào trong nồi.

Nàng ngẫm nghĩ rồi lại lấy một bình rượu từ trong phòng thí nghiệm ra, tuy đây là rượu Whisky không phải rượu nấu ăn nhưng khi cho hai thìa vào nồi thì mùi tanh cũng bớt đi không ít.

Sau khi nước sôi lần nữa, Kiều Liên Liên đậy nắp nồi lại rồi giao cho Cố Thước rút bớt hai thanh củi ra để hạ lửa bớt.

Cố Thước không nói một lời, nhưng đều làm theo hết.

Bây giờ cô bé không không còn thời gian để vừa kiêng kị vừa hận người mẹ kế này, toàn bộ sự chú ý của cô bé đều đổ dồn vào nồi thịt dê thơm phức kia, tuy rằng không biết mình có thể ăn được bao nhiêu nhưng miếng thịt thơm mềm như vậy, dù chỉ ăn được một miếng cũng đáng giá!

Kiều Liên Liên trông thấy ánh mắt thẳng tăm tắp của Cố Thước thì biết ngay cô nhóc này đang nghĩ gì.

Nàng cũng không tính vạch trần mà dặn dò Cố Thước hai tiếng rồi đi ra khỏi nhà bếp, vừa lúc nghe thấy tiếng đập ầm ầm lên cánh cổng cũ nát.

Cùng lúc đó, giọng của một người đàn bà trung niên la lối om sòm: “Thằng chó nào ăn cắp con dê của nhà ta, đó là dê của ta, là dê của nhà ta.”

Chân mày Kiều Liên Liên lập tức nhếch lên.

Chân trước nàng vừa mới mang theo một con dê về, thì trong nháy mắt chân sau đã có người bị trộm mất dê, có thể dễ dàng đoán được đây là đang tính toán là điều gì.

Có điều muốn chiếm hời của nàng thì không dễ vậy đâu.

Ánh mắt Kiều Liên Liên khẽ thay đổi, nàng sải bước vào nhà chính chỉ vào nồi thịt trong bếp rồi dụ dỗ Cố Ca.

“Dê của ta, tên khốn nào giết trộm dê của ta.”

Tiếng gào bên ngoài vẫn cứ tiếp tục vang lên, nhưng cánh cổng căn nhà cũ nát đã không còn chịu đựng được bạo lực như vậy nữa, “Răng rắc” một tiếng, cổng lớn bị mở ra, thím Trương cùng con trai thứ hai loạng choạng lao vào sân.

Theo sát phía sau còn có một vài thôn dân đi hóng chuyện.

Thím Trương vừa vọt vào thì lập tức thấy bốn cái chân đang treo lủng lẳng trên xà nhà, còn nghe được mùi thịt tỏa ra từ trong bếp mà không khỏi nuốt nước miếng ừng ực, đồng thời thầm cảm thấy may vì mình suy nghĩ ra kế thông minh như vậy, không chỉ lấy được thịt dê mà còn có thể làm nhục ả tiện nhân này một phen.

“Dê của ta, không ngờ lại bị cô ăn cắp.” Thím Trương véo đùi mình một cái, hai mắt rưng rưng, “Sáng sớm ta đã nhốt một con dê vào chuồng sắt trên đỉnh núi. Lúc ấy một mình ta sức quá yếu không thể khiêng về được, cho nên cố ý xuống núi nhờ thằng hai đi cùng để khiêng về, nào đâu chớp mắt cái mà con dê đã biến đâu mất, đó chính là dê của ta. Nhà Cố Lão Tam à, ngày thường cô ngược đãi con cái còn chưa tính mà bây giờ còn đi ăn cắp, khó trách nhà họ Cố muốn đuổi cô ra ngoài."

Những lời này không chỉ vu khống Kiều Liên Liên mà nhân cơ hội nhắc đến chuyện nàng bị nhà họ Cố đuổi đi.

Hơn nữa vì những hành vi trước đó của Kiều Liên Liên đối với bọn nhỏ mà rất nhiều thôn dân châu đầu vào nhau xầm xì, không gì khác ngoài việc mắng Kiều Liên Liên là đồ không biết xấu hổ.

Kiều Liên Liên nghe được hết, nhưng nàng không hề hoảng loạn chút nào mà trái lại còn vô cùng bình tĩnh bước ra sân, ung dung nói: “Mấy lời này của thím Trương đều vô căn cứ, có thể con dê của thím đã chạy mất, sao có thể đến ăn vạ trên người ta được, chẳng lẽ ta trùng hợp nhặt được con dê của thím à?”

“Ta thấy không phải là cô nhặt nhạnh gì cả mà là cô cố ý trộm.” Thím Trương vỗ đùi chửi tiếp, âm thanh có thể kéo dài mười dặm: “Cô chỉ là phường trộm cắp, là tiện nhân.”

“Lời này của thím quá đáng rồi đó.” Kiều Liên Liên gục mặt xuống, “Nếu ta nhặt được con dê của thím thì chắc sau này mọi người đều khỏi cần ăn thú hoang nữa, ai biết có phải là đồ của người khác hay không chứ.”

“Cô…” Thím Trương tức đến nghẹn lời, cuối cùng mới nói: “Ta nhớ rõ con dê kia, nó rất lớn cũng rất béo.”

Ánh mắt Kiều Liên Liên đảo qua mấy cái chân dê treo dưới xà nhà mà chửi thầm, tất nhiên là béo rồi, nhìn bốn chân này là biết.

Lúc này, Cố Ca bất ngờ tung tăng đi ra từ trong phòng. Cô bé vừa đi còn vừa dùng giọng non nớt đặc mùi sữa nói: "Trắng, dê con màu trắng, béo, béo, chân béo phì.”

"Đúng vậy, con dê của nhà ta là dê vừa trắng vừa mập, lại còn cực kỳ béo, chắc chắn là cô đã giết dê nhà ta." Thím Trương nảy ra suy nghĩ rồi lớn giọng nói: “Mau trả dê lại cho nhà chúng ta, nhanh lên.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play