Lúc này đây, Cố Ca không kháng cự cũng không sợ đến mức trốn đi, mà là mê mang, đôi mắt to tràn đầy ngơ ngác.

Trong lòng Kiều Liên Liên mềm nhũn, nàng ôm lấy cô bé dịu dàng hỏi: “Tiểu Ngũ đang đói bụng sao?”

Cố Ca ngơ ngác nhìn nàng, theo bản năng gật đầu.

Các ca ca tỷ tỷ đứng bên cạnh mà lòng bàn tay đều đổ đầy mồ hôi.

Đây cũng là một trong những chiêu trò mà nguyên chủ thường dùng, mỗi lần dùng giọng nhỏ nhẹ hỏi bọn trẻ có đói không, chờ có người gật đầu nói đói thì nàng ta sẽ nổi điên lên, kêu khóc rằng nuôi mấy đứa trẻ khổ cực, vất vả thế nào.

Nhưng lần này không xuất hiện mưa rền bão dữ như trong dự liệu , Kiều Liên Liên chỉ gật đầu, “Được rồi, mấy đứa đợi ở đây, ta đi nấu cơm.”

Nàng đặt Cố Ca trở về giường, sau đó đi ra sân nhặt chiếc ấm cũ kỹ rồi đi vào căn bếp còn cũ kỹ hơn.

Trong nhà không có nước, nhưng Kiều Liên Liên cũng không bối rối, nàng vươn đôi tay, thầm đọc một tiếng “nước sạch”, một thùng nước tinh khiết nguyên vẹn chưa bóc tem từ phòng thí nghiệm xuất hiện trong tay nàng.

Khá lắm, thật là nặng.

Kiều Liên Liên cố hết sức đem thùng nước đặt lên bệ bếp, kế đó mở nắp nhựa đổ nước vào ấm.

Cũng không biết cái ấm này đã bao lâu không rửa mà bên trong vô cùng bẩn thỉu, Kiều Liên Liên là một người thích sạch sẽ, phảirửa đi rửa lại ba lần mới dám đổ nước vào.

Lúc này lại có vấn đề mới, làm thế nào để đốt củi đây?

Đã quen với bếp ga và bếp từ nên Kiều Liên Liên vật lộn với củi suốt mười phút cũng chưa thể thu phục được nó.

Cuối cùng nàng từ bỏ, chỉ thẳng đổ nước vào một cái xô rồi gọi với vào nhà chính, “Tới nấu nước nào.”

Không cần nghĩ nhiều, Cố Thước đi ra ngay lập tức.

Dưới sự bạo ngược của nguyên chủ, Cố Thước rất giỏi nấu nướng và đốt củi, không bao lâu đáy nồi đã bốc lửa.

Kiều Liên Liên trước tiên đun sôi một nồi nước đổ vào bát cho bọn trẻ uống, sau đó múc một bát gạo lứt trong thùng gạo, thêm hai chén nước nấu một nồi gạo lứt đặc sệt.

Nàng còn muốn làm đồ ăn, đáng tiếc cái gia đình này thực sự bần cùng, lại còn đang trong mùa đông thành ra đến cọng cỏ cũng không có, nên chỉ đành phải từ bỏ.

Nhưng mà chỉ vậy thôi đã là rất tốt rồi.

Phải biết rằng bình thường khi nguyên chủ nấu cháo, một nắm gạo chỉ cho có hai gáo nước. Nàng ta uống phần đặc sệt nhất, bọn trẻ chỉ được uống nước cháo loãng.

Không như bây giờ mỗi người một bát cháo đặc, mấy đứa trẻ đứa nào cũng không sợ nóng mà cứ ăn từng ngụm lớn, còn liếm một vòng quanh bát mới bỏ qua.

Cơm nước xong, Cố Thước chủ động dọn dẹp, xếp bát thành chồng mang đi rửa.

Chờ tất cả xong xuôi, Kiều Liên Liên mới đau khổ tuyên bố: “Nhà chúng ta chỉ còn một chén gạo cuối cùng, sắp chẳng còn cơm ăn rồi.”

Đôi gò má của mấy đứa trẻ vừa đang ăn đến ửng hồng lập tức tái nhợt.

Khóe miệng Cố Thước run run, thấp giọng hỏi: “Người cho chúng con ăn no một bữa rồi đem chúng con đi bán sao?”

Kiều Liên Liên ngây ra, lúc này mới hiểu vì sao Cố Thước trông suy tư như vậy, đến ăn cơm cũng không ngon miệng.

Thì ra là suy nghĩ nhiều nha!

“Con bé này, sao lại thích suy nghĩ vớ vẩn như vậy chứ?” Kiều Liên Liên tức giận lườm cô bé, “Nếu các con đã gọi ta là mẹ thì chính là con của ta, làm sao có thể đem các con đi bán hả.”

Nhưng một nhà sáu miệng ăn như vậy phải sống thế nào đây?

Kiều Liên Liên đã sớm có tính toán.

Thời điểm đi tìm mấy đứa Cố Thước, nàng đã phát hiện ra thôn Cố Gia tựa vào một ngọn núi lớn, trong thôn có nhiều người dựa vào săn bắn mà sinh sống, tuy rằng bây giờ là mùa đôn, nhưng cũng có rất nhiều động vật không ngủ đông, chỉ cần cẩn thận là có thể tìm được động vật hoang dã làm đồ ăn.

“Ta lên núi tìm đồ ăn, các con ở nhà chăm sóc đệ muội, không được ra ngoài đi lung tung.” Kiều Liên Liên dặn dò hai đứa lớn.

Cố Thành và Cố Thước đều ngây ngốc nhìn nàng, đáy mắt tràn đầy sự kích động không dám tin.

Người mẹ kế này trước giờ luôn nhát gan, Cố Thành rất nhiều lần nói với nàng có thể đi săn nhưng nàng đều không muốn đi mà còn mắng Cố Thành, cho rằng cậu bé mong nàng sớm chết ở sau núi.

Bây giờ mẹ kế thay đổi, trở lên rất lạ, khiến người ta run sợ, sợ nàng lại âm thầm giở trò gì ác hơn.

Kiều Liên Liên cũng không để ý mấy đứa trẻ này nghĩ gì, muốn sống sót phải có cơm ăn, phải có tiền, không phải vì nuôi dưỡng trẻ nhỏ thì cũng phải vì chính nàng.

Đóng chiếc cửa gỗ rách nát lại, Kiều Liên Liên lập tức đi ra sau núi.

Lúc này đang là giữa trưa, mọi nhà đều nghỉ trưa sau giờ ăn cơm, phía sau núi im ắng không một tiếng động khiến cho người khác e sợ, nhưng lại càng hợp ý Kiều Liên Liên.

Nàng đi đến một chỗ hẻo lánh rồi cúi đầu, miệng niệm nhỏ một tiếng “A7”, một chiếc súng ngắn tinh xảo xuất hiện trong tay.

Đây là bảo bối giúp vượt mọi chông gai của Kiều Liên Y khi ở Kiều gia, là đời trước của Kiều gia đưa cho nàng, đã ở bên nàng suốt 20 năm, cùng nàng trải qua thanh xuân, cũng là vũ khí duy nhất nàng sử dụng thuận tay.

Ôm A7 vào ngực, nàng khéo léo trèo lên cành cổ thụ, lặng lẽ chờ đợi.

Khoảng mười phút sau, phía sau đám cỏ khô ở phía đông bắc có động tĩnh, Kiều Liên Liên nạp đạn cho A7, ngắm chuẩn rồi bóp cò.

“Đùng” một tiếng.

Một con dê đen ngã xuống đất, máu bắn tung tóe khắp nơi.

Cùng lúc đó, một đứa trẻ cũng bị ngã lăn ra ngoài.

Lòng Cố Thành vô cùng hốt hoảng, cậu nhóc chỉ muốn theo lại đây nhìn một chút xem mẹ kế có ý đồ gì xấu.

Kết quả nghe được một tiếng động thật lớn, làm cậu nhóc giật mình hoảng sợ trượt chân ngã xuống phía sau cậy đại thụ.

Sau đó, cậu nhóc vừa ngước nhìn lên thì thấy khuôn mặt cười như không cười của mẹ kế.

Cố Thành sống chín năm cuộc đời lần đầu tiên thấy sợ đến lông tơ dựng đứng.

Kiều Liên Liên trượt từ trên cây xuống đi đến trước mặt Cố Thành, suy nghĩ một lát rồi vươn một bàn tay về phía nó.

Cố Thành ngu ngơ nhìn nàng, lúc lâu sau mới thử thăm dò đưa cánh tay ra.

Nháy mắt, Kiều Liên Liên túm cậu nhóc đứng lên rồi phủi sạch cỏ trên người.

Giọng điệu oán trách như người mẹ nói với con trai, “Con đi theo làm gì, còn trốn trốn ở đằng sau...”

Nhưng mà nhìn thấy con dê đen kia, Kiều Liên Liên liền đổi lại giọng nói, “Nếu đã tới rồi thì cùng nhau khiêng dê về thôi.”

Con dê này rất to, nàng nhỏ bé như này không chắc khiêng nổi, hiện tại đưa đến một mầm lao động miễn phí thì nàng sao có thể không cần.

Dùng dây cột chân dê lại, rồi dùng gậy gỗ xuyên qua, hai người một trước một sau khiêng dê về.

Trên đường không tránh được gặp những người cùng thôn, Kiều Liên Liên cười giải thích, nói đây là dê ngã chết, nàng vô tình nhặt được.

Người trong thôn ganh tỵ đỏ mắt, nhưng cũng không có cách nào, đây là con mồi của người ta mà.

Nhưng mà luôn có những người có chủ ý xấu.

Khi tin “nhà Cố Lão Tam nhặt được dê” truyền tới Trương gia, ánh mắt thím Trương lập lòe trên gương mặt khôn khéo, thím ta nhìn đứa con thứ hai của mình rồi cùng nhau lên núi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play