Ai biết được tiếng của bà ta vừa mới dứt thì lại có mấy người dân cười ầm lên.
Kiều Liên Liên cũng mím môi cười theo, chỉ là trong đáy mắt lộ ra mấy phần lạnh lùng.
Bé con Cố Ca không biết vì sao mọi người cười, nó có chút hiếu kỳ kéo kéo góc áo của Kiều Liên Liên.
Ba anh em trong nhà nhất thời sợ đến trừng to mắt, sợ rằng Kiều Liên Liên một khi nổi giận sẽ đạp ngã bé gái nhỏ.
Ai ngờ Kiều Liên Liên khom lưng bế Cố Ca lên, còn hôn một cái lên mặt cô bé.
Thật là một đứa trẻ lanh lợi, chẳng qua chỉ dạy một lần thôi đã nhớ rồi, còn canh lúc đi ra vừa đúng lúc.
"Mấy người… Cười cái gì?" Thím Trương hoang mang, không hiểu gì hết nhìn qua trái qua phải hai cái.
Kiều Liên Liên liếc nhìn bà ta: "Lần sau thím đừng có mới nghe mấy lời đồn đại là đã cho là sự thật, nghe ngóng rõ ràng trước rồi mới ăn vạ thì hay hơn, con dê lần này ta nhặt được là con dê đen, thuần đen thuần đen!"
"Đúng vậy, da của con dê đó không có tồi, là áo choàng da đen rất tốt." Có một thợ săn già lớn tiếng khen ngợi.
Xem như xác thực được lời nói của Kiều Liên Liên.
Thím Trương ngạc nhiên không nói nên lời trước, rồi mặt chuyển sang đỏ như lửa đốt vậy, tức tốc kéo thằng con trai thứ hai chạy ra ngoài.
Thật sự mất mặt chết đi được!
Kiều Liên Liên chả thèm quan tâm những chuyện này, nàng khách sáo mời người trong thôn ở lại ăn cơm, mọi người đều xua tay từ chối.
Người ta là một quả phụ, hiếm khi kiếm được chút thịt cho các con ăn, những người xem náo nhiệt như bọn họ nếu như đến ăn cùng vậy thì thật sự không cần mặt mũi nữa rồi.
Tiễn tất cả mọi người đi, Kiều Liên Liên mới đóng cửa lớn lại, đến nhà bếp một chuyến.
Cố Thước còn đang nhóm lửa, nhìn thấy nàng đi vào, trong mắt có chút hoảng hốt.
Kiều Liên Liên liếc nhìn khóe môi hơi đỏ của cô bé, trong lòng đã biết cô bé ăn vụng rồi nhưng lại không lột trần mà là lấy hũ muối ra, bỏ hai muỗng muối vào trong nồi.
Thịt dê có thơm đi chăng nữa mà không có muối dẫn vị thì cũng sẽ không ngon.
"Các con yên tâm, nếu đã làm thịt này rồi chắc chắn sẽ cho các con ăn." Kiều Liên Liên vừa lấy mui vừa khuấy muối vừa thong thả nói.
Gò má của Cố Thước đột nhiên đỏ lên, cô bé cúi đầu xuống không nói lời nào.
Lại qua mười phút, Kiều Liên Liên đoán chừng muối đã thấm vào trong rồi nên mở nắp nồi ra, thả hành lá đã được cắt nhỏ vào.
Mùi thơm của thịt dê bị hành lá kích thích tỏa hương ra phối hợp với mùi tanh nhẹ, chỉ là ngửi thôi cũng đã khiến cho mấy đứa trẻ rất lâu chưa được ăn bữa cơm no mê đắm đuối.
Kiều Liên Liên cũng không keo kiệt mà trực tiếp múc cho mỗi đứa một chén, thật sự làm được để cho bọn chúng ăn no ăn đủ.
Sau đó— nhà xí của nhà họ Cố đột nhiên không đủ dùng.
Đường ruột đã lâu không dính dầu mỡ đột nhiên được ăn bữa lớn, không đi ngoài mấy lần mới là chuyện lạ.
Kiều Liên Liên cũng đã nhắc nhớ mấy đứa trẻ, nhưng nhìn thấy bọn chúng điên cuồng ăn thịt, ngay cả Cố Thành tính cách thận trọng như vậy cũng ăn hết miếng này đến miếng khác, nàng cũng không nhẫn tâm ngăn lại.
Ăn đi ăn đi, sau này ăn nhiều một chút, đường ruột quen là được rồi.
Ăn xong, Cố Thước đã đứng lên không nổi, Kiều Liên Liên chậm rãi dọn dẹp chén đũa và số thịt còn lại rồi cầm tấm da dê lên đánh giá.
Nàng có thể kiếm được thịt đó nhưng cũng không thể bữa nào cũng ăn thịt được, nhân lúc đang còn nóng hổi thôi thì đem da dê đi bán, mua chút gạo và mì cũng được.
Căn cứ theo ký ức của nguyên chủ, thôn Cố Gia thuộc trấn Tây Dương, trong trấn có chợ và đường phố, còn có người đặc biệt thu mua các loại da tốt.
Điều không tốt duy nhất là trấn này có chút xa, phải đi đến hai mươi dặm, người thường đi chợ đều ngồi xe lừa, một người một chuyến một văn tiền, cũng không phải đắt lắm.
Đáng tiếc là cái nhà này hình như đến một văn tiền cũng không có….
Vẻ mặt của Kiều Liên Liên như ăn phải khổ qua, một lúc lâu nàng liếc nhìn về phía nhà hàng xóm, cắn răng hít một hơi thật sâu rồi đến nồi múc một chén thịt dê bưng qua gõ cửa nhà thím Lưu.
"Này, nhà Lão Tam, con đây là…" Thím Lưu hơi kinh ngạc.
Nàng chỉ mượn một chút gia vị thôi sao ngờ được nhà Lão Tam vậy mà lại trả thịt.
Hàng xóm thông thường cũng không phải không có ăn ké lẫn nhau, nhưng đa số nhét một chút thịt vụn đã cực kỳ tốt rồi, sao giống bây giờ cả một chén, còn toàn là thịt với thịt.
"Thím, trong nhà vừa giết con dê, cho thím một chén để ăn thử." Kiều Liên Liên cười đưa chén qua.
Lưu Thẩm liên tục từ chối, thím cảm thấy chút gia vị đó của bản thân hoàn toàn không đáng một chén thịt, nhưng Kiều Liên Liên vẫn cố chấp đưa, thím không còn cách nào chỉ đành nhận lấy chén thịt.
Cuối cùng, Kiều Liên Liên vô cùng ái ngại nói ra sự thật: "Thím, con đã giết lấy thịt ăn, còn tấm da còn lại khá tốt, nghe nói phía bên trấn Tây Dương có thu da, con muốn bán đổi tiền, nhưng trong nhà ngay cả lộ phí cũng không có, thím có thể cho con mượn một chút không?"
Thím Lưu ngơ người.
Gia chủ nhà họ Lưu sau lưng thím trực tiếp gào lên: "Ta đã nói chồn cáo chúc tết gà không có lòng tốt gì mà, thì ra phía sau còn cái chuyện này, không có tiền, chúng ta không có tiền."
Kiều Liên Liên mím môi, thở dài một hơi nhẹ đến mức không nhận ra: "Nếu đã như vậy, vậy thì làm phiền thím rồi."
Nàng quay người rời đi, hoàn toàn không có bộ dạng không nói lý lẽ của lúc trước, cũng không có sự than phiền giống như lúc mới đầu gả vào thôn Cố Gia, ngay cả khóe mắt cũng không có mấy phần thất vọng, hình như tất cả mọi thứ trước mắt đều trong dự đoán.
Không hiểu sao thím Lưu lại mềm lòng.
"Đợi đã."
Vốn dĩ một người phụ nữ nuôi năm đứa con đã không dễ dàng, thím Lưu cũng là đàn bà, hiểu rõ nỗi khổ của đàn bà nhất: "Nhà Lão Tam à, con muốn mượn bao nhiêu? Nói trước, thím còn cả nhà lớn phải nuôi, không có nhiều tiền dư đâu."
Kiều Liên Liên vui vẻ nói: "Một văn tiền là được rồi."
Gia chủ nhà họ Lưu đang định chuẩn bị ngăn cản bà nhà mình thì chợt ngây người ngay tại chỗ.
Ngay cả thím Lưu cũng hơi há hốc mồm, hai mắt trợn tròn, một hồi lâu mới tìm lại được giọng nói của bản thân: "Một…Một văn tiền ư?"
"Con muốn ngồi xe đi chợ, nhưng lại không có tiền ngồi xe, trong nhà ngay cả một đồng cũng không có." Kiều Liên Liên có chút ái ngại giải thích.
Thím Lưu không nói nên lời, qua một hồi mới nhét chén thịt cho thúc Lưu, bản thân thì chạy đi tìm hai mươi văn tiền nhét vào trong tay của Kiều Liên Liên: "Đứa trẻ ngoan, số tiền này con lấy đi mà dùng, thím sức nhỏ chỉ có thể giúp được con nhiêu đây."
Khi Kiều Liên Liên trở về từ nhà họ Lưu, mấy đứa trẻ đã không đi ngoài nữa rồi, nhưng do ăn quá nhiều, ngoại trừ Cố Thành và Cố Thước thì ba đứa trẻ khác đều nằm nghiêng ngả ở trên giường, bộ dạng yếu ớt.
Trong lòng nàng nổi dậy chút tinh nghịch, cố ý ở cửa ho một tiếng.
Đột nhiên, mấy đứa trẻ giống như bị ong đốt ngồi thẳng lưng dậy, ngay cả Cố Ca cũng không dám loạng choạng mà ngoan ngoãn nhìn qua.
"Cái đó…" Kiều Liên Liên cầm hai mươi văn tiền còn có độ ấm ở trên tay, cười nói: "Ta phải đi lên chợ bán da, có ai muốn theo ta đi không?"
Mấy đứa trẻ im lặng không ai lên tiếng.
Bọn họ đều vô cùng sợ hãi, cũng cực kỳ ghét người mẹ kế này, hận không thể nhìn thấy nàng nữa, sao có thể cùng nàng đi ra ngoài được.
Ai mà biết được mẹ kế có phải định ra ngoài đánh bọn chúng, để bọn chúng làm việc nặng nhọc, hoặc là dứt khoát bán bọn chúng đi không chứ.
Trong căn nhà cũ kỹ im lặng đến đáng sợ.
Cố Thành và Cố Thước nhìn nhau một cái, tuổi của bọn chúng tương đối lớn, suy nghĩ cũng nhiều, sợ rằng mẹ kế tức giận lại nổi nóng bèn xem do dự có cần hy sinh bản thân đi theo cho xong hay không.
Ngay tại lúc này, Cố Ca nhỏ tuổi nhất trong mấy đứa trẻ nhìn trái, nhìn phải rồi chậm rãi nhảy từ trên giường xuống.