Người xung quanh bỗng nhiên hoảng sợ.
Đùa đấy à, năm đứa trẻ này bị người nhà họ Cố đuổi đi vì lý do gì? Chẳng phải vì có hai người con gái, hai người khuyết tật, cho nên còn mỗi Cố Thành lành lặn là được để mắt tới thôi sao? Nhưng nếu muốn gắn thêm bốn chiếc xiềng xích…
Đó không phải là điều mà bất kỳ ai dám mong muốn!
Ngay lập tức, vài nhà đã nhanh chóng tìm cớ lánh đi.
Người xung quanh càng ngày càng ít, thím Trương cảm thấy tình hình không ổn lắm nên cũng lủi đi mất, chỉ còn lại ba mẹ con nàng.
Kiều Liên Liên lau khô nước mắt, mặt không có cảm xúc gì, chỉ nhìn thoáng qua Cố Thước một cái, sau đó không nói gì thêm mà dắt tay Cố Lâu đi về phía trước.
Cố Thước lộ vẻ sợ hãi, rồi cũng chậm rãi bước theo sau cùng, với suy nghĩ lộn xộn không ai hiểu được.
Sau khi trở về ngôi nhà cũ, Kiều Liên Liên mở cửa đưa hai đứa trẻ vào trong.
Nàng đã quyết định xong, nàng sẽ nuôi dưỡng những đứa trẻ này lớn lên, nhưng không để bọn chúng lớn lên trong vặn vẹo rồi trở nên lạnh lùng và đầy âm mưu được.
Tuy nhiên, cửa ải khó khăn này phải vượt qua từng bước, việc giáo dục những đứa trẻ cần phải làm từng bước từng bước một.
Những chuyện này không thể vội được.
Đầu tiên Kiều Liên Liên bế Cố Lâu bị thương ở chân lên giường rồi bọc chăn ấm cho ba đứa nhỏ, sau đó mới hỏi: “Cố Thành đâu rồi?”
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến liền, nàng vừa dứt lời thì một người trai vóc người cao lớn, khuôn mặt lạnh lùng đi đến.
Kiều Liên Liên há miệng thở ra, còn chưa kịp nói gì thì Cố Thước bất ngờ khóc to: “Đại ca, huynh đi đâu vậy? Sao huynh bỏ tụi muội rồi đi đâu mất, có phải huynh không cần tụi muội nữa không?”
Dù cô bé này lại vừa thông minh lại vừa cẩn thận nhưng dù gì cò là một đứa bé.
Vừa nãy Kiều Liên Liên khóc lóc kể lể bên ngoài, sau đó lại lạnh nhạt với cô bé khiến cho tinh thần của Cố Thước sắp sụp đổ rồi.
Nhưng mà Cố Thành không để ý đến cô bé, thiếu niên nhỏ nhắn khẽ mím môi rồi ngay lập tức đi đến trước mặt Kiều Liên Liên lạnh lùng hỏi: “Có phải bà muốn bỏ chúng ta lại không?”
Kiều Liên Liên ban đầu ngẩn ngơ, sau đó hiểu ra, chắc chắn đứa nhỏ này đã chứng kiến mọi chuyện vừa rồi.
"Bà muốn bỏ thì có thể bỏ chúng ta lại, nhưng bà không thể tách chúng ta ra." Cố Thành đàm phán với nàng giống như trước: “Bà có thể ra đi, nhưng không được đưa chúng ta cho bất kỳ kẻ nào."
Vai ác này tuy sau này vừa tàn nhẫn lại vừa ác độc, nhưng hiện giờ dường như cũng không đến mức vô tình như thế.
Nàng nhìn vào đôi mắt của thằng cả vai ác này, đột nhiên cười, “Đứa nhỏ ngốc, nói cái gì đâu không, vừa rồi đệ đệ muội muội của con rơi xuống hố, Có phải vừa rồi con đi tìm người cứu bọn nhỏ không?”
Hai mắt Cố Thành đờ ra, không nói gì.
Kiều Liên Liên tiếp tục nói: “Con không tìm được người nên mới quay lại cứu bọn nhỏ một mình. Đi hai lượt chắc con lạnh lắm rồi, con cũng vào giường ngồi cho ấm đi.”
Nàng bắt lấy tay Cố Thành đè mạnh cậu bé ngồi xuống giường, ngay cả Cố Thước cũng bị nàng đè xuống theo.
“Hôm nay rất lạnh, để ta đi đun nước ấm cho các con uống.”
Nàng dùng tay vén nhẹ tóc mái trên trán, sau đó mỉm cười rồi quay người ra ngoài.
Thật ra mới nãy đều là Kiều Liên Liên đoán mò mà ra.
Vai ác này khi còn nhỏ ra làm sao nàng cũng không rõ lắm, nhưng xét từ việc Cố gia đồng ý giữ lại mỗi Cố Thành mà Cố Thành thì lại kiên quyết muốn ở cùng đệ muội của mình thì có lẽ vai ác trước mắt vẫn chưa mang lòng dạ hiểm độc.
Vừa rồi, sau một vài suy đoán, mặc dù Cố Thành không thừa nhận nhưng cũng không phủ nhận, điều này đã chứng minh đúng hơn tám chín phần dự đoán của Kiều Liên Liên.
Đám vai ác này, còn có thể cứu được!
Nàng thở phào, sau đó một tay xách một cái ấm nước cũ kỹ, dự định tìm tí nước sạch trong sân, nhưng lại phát hiện trống trơn.
Trời lạnh đến vậy, chẳng lẽ bắt nàng phải tự mình đi gánh nước à?
Kiều Liên Liên bỗng nghĩ về ly nước nóng hôi hổi vừa rồi.
Khoảnh khắc tiếp theo, một ly nước ấm nóng đã xuất hiện trong tay nàng.
Vẫn là cái ly đó, vẫn là cảm giác độ ấm kia, Kiều Liên Liên vừa ngạc nhiên vừa bị nóng, vội chạy trốn ra phía sau cổng lớn, lo sợ bị ai đó thấy.
Đây là... Là sao vậy?
Kiều Liên Liên ngây ra một lát, trong đầu bỗng nảy ra một ý tưởng không thể nào tin nổi.
Để kiểm tra ý tưởng này, nàng cố ý nghĩ “Thu lại cái ly”, trong một khoảnh khắc, cái ly biến mất không dấu vết.
Thật sự là... Không gian ư!
Cơ mà tại sao lại là cái ly nước trong phòng thí nghiệm của nàng?
Kiều Liên Liên nghĩ đến ổ bánh mì mà mình để ở phòng thí nghiệm, sau đó trong nháy mắt, một ổ bánh mì được đóng gói xuất hiện trong tay nàng.
Đúng là phòng thí nghiệm rồi!
Kiều Liên Liên cảm thấy cực kỳ phấn khích, nàng nhớ đến mấy bộ tiểu thuyết mang theo không gian rồi vội vàng cố nghĩ: “Tôi muốn vào, tôi muốn vào phòng thí nghiệm.”
Ngay sau đó, nàng bị cuốn vào trời đất quay cuồng, ấm nước từ tay nàng đang rơi xuống đất, cả cơ thể xụi lơ như bùn đất.
Phải mất một lúc lâu, Kiều Liên Liên mới tỉnh táo lại.
Nàng vẫn còn sợ hãi nhặt chiếc bánh mì rơi xuống đất lên, không biết liệu là mình không đủ tư cách để vào phòng thí nghiệm hay vốn là không thể vào được, nhưng ít nhất cô đã lấy được một số vật phẩm từ phòng thí nghiệm.
Cần phải nhớ rằng đó là căn cứ nghiên cứu bí mật của nàng, đồ dùng bên trong vô cùng phong phú, còn có không ít đồ vật giữ mạng.
Nếu không phải... Nàng bất cẩn bị người ta lừa ra ngoài thì cũng sẽ không ở nơi này.
Nghĩ đến mà chuyện đã qua mà ánh mắt Kiều Liên Liên lóe lên tia lạnh, trên người toát ra hơi thở lạnh lẽo.
Nàng đã nỗ lực nhiều năm như vậy, phải cống hiến biết bao nhiêu cho Kiều gia mới đổi lấy được chức gia chủ, kết quả còn chưa ngồi nóng mông đã chết rồi, không biết đối thủ một mất một còn của nàng khi nghe tin có mắc cười đến chết không.
Đột nhiên, từ phía trong nhà truyền đến một tiếng ồn ào nhỏ, thính lực của Kiều Liên Liên rất tốt, có thể nghe thấy rõ ràng.
Nàng nhanh chóng quay lại thì thấy Cố Thước cấm một đống vải giấu đằng sau góc cửa.
"Đang làm gì đấy?" Kiều Liên Liên nhét bánh mì vào lồng ngực rồi tiến lại gần.
"Không, không có làm gì đâu," Cố Thước vô cùng hoảng loạn, khuôn mặt nhỏ đầy nỗi lo sợ, muốn nhét đống vải vào trong góc, nhưng cuối cùng lại không để cho cậu nhóc mặt mũi mà rớt ra ngoài..
Kiều Liên Liên cầm lên thì nhận ra, đây không phải là cái quần mà Cố Ca vừa mặc ư, sao lại ở chỗ này?
Nàng nhíu mày đi vào trong phòng, vừa lúc nhìn thấy Cố Thành đang vụng về mặc quần cho Cố Ca.
Khi nhìn thấy nàng, sắc mặt của bọn nhỏ đều cứng đờ, cũng chỉ có mỗi mặt Cố Thành không đổi sắc, nhưng đôi tay của cậu bé lại nắm chặt lại, như là đang nỗ lực kiềm chế gì đó.
"Hu hu hu, mẹ đừng đánh Ca Nhi, Ca Nhi không cố ý tè trong quần đâu, Ca Nhi biết sai rồi." Cố Ca bỗng gào khóc.
Cả Cố Chung và Cố Lâu đều run bần bật, nhưng vẫn cố ý đẩy Cố Ca ra sau lưng mình mà bảo vệ.
Chóp mũi Kiều Liên Liên có hơi cay cay.
Nguyên chủ có tính cách cổ quái và thô bạo, đến chuyện nhỏ nhất cũng phải đánh đứa nhỏ một trận cho bằng được, còn với việc lớn như chuyện tè trong quần này mà xảy ra thì có thể khiến Cố Ca bị quất đến bầm mình.
Cũng khó trách vừa rồi tụi nhỏ lại hoảng sợ như vậy.
Kiều Liên Liên thở hắt ra một hơi rồi bước tới đẩy Cố Thành ra, sau đó lộn ngược chiếc quần từ trong ra ngoài rồi cẩn thận mặc vào cho Cố Ca.
"Khóc gì chứ, chẳng phải chỉ là tè trong quần thôi sao, chờ chút nữa giặt sạch là được thôi." Nàng nói nhẹ nhàng.
Tiếng khóc của Cố Ca dần ngừng lại, cô bé là một đứa trẻ hiểu chuyện và ngoan ngoãn, mười lần khóc thì hết tám lần là vì bị đánh hoặc là sợ bị đánh.
Bây giờ cơn đau như dự kiến không giáng xuống, mà trái lại cô bé còn nghe được lời nói dịu dàng của mẹ kế, Cố Ca ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Kiều Liên Liên, cứ như không quen biết nàng vậy.
Kiều Liên Liên cong môi mỉm cười rồi vuốt nhẹ đầu của cô bé.