Kiều Liên Liên biết với sự thông minh nhạy bén của con trai và con gái lớn chắc chắn sẽ nhận ra sự khác thường nhưng nàng thật sự không rảnh mà lo.

“Thành Nhi, đè Tiểu Lâu lại.” Nàng bình tĩnh phân phó, “Thước Nhi cầm bánh hấp đứng một bên.”

Cố Thành nghe lời tiến lại, Cố Thước giật giật khóe miệng, song cũng vâng lời cầm bánh hấp lên.

Kiều Liên Liên mím môi, lưu loát tiêm thuốc tê cho Cố Lâu, chờ một lát cho ngấm thuốc tê rồi bắt đầu nối xương.

Tay nghề của nàng chuyên nghiệp mà ổn trọng, hơn nữa còn có hiệu quả của thuốc tê nên Cố Lâu không hề cảm thấy đau đớn.

Không chỉ như vậy, nó còn mở to hai mắt, thích thú nhìn đôi chân được nối lại của mình được bó thạch cao rồi treo lên.

“Tam ca thật sự không đau sao ạ?” Cố Ca khẩn trương túm lấy tay nhỏ của Cố Chung.

“Không đau, không đau chút nào hết á.” Cố Lâu vui tươi hớn hở, còn dư sức kêu Cố Thước đút bánh hấp cho nó.

Nhưng mà qua nửa canh giờ, thuốc mê hết tác dụng, một cơn đau thấu tim quét qua, Cố Lâu nhổ bánh hấp trong miệng ra rồi la hét.

“Đau quá, mẹ ơi, đau chết mất, sao lại thế này.” Nó hoảng sợ nhìn đôi chân của mình: “Đau quá, khó chịu quá.”

Kiều Liên Liên thở dài.

Lúc đầu dùng thuốc tê tất nhiên sẽ không đau, bây giờ thuốc tê hết hiệu lực rồi, đương nhiên là đau.

“Lâu Nhi ngoan, nhịn một chút, chờ một thời gian chân tốt lên rồi, con có thể đi đường giống như người bình thường.” Kiều Liên Liên nhẹ giọng an ủi đứa con thứ ba.

“Nhưng mà đau quá, mẹ ơi, khó chịu lắm.” Cố Lâu nước mắt lưng tròng.

Vành mắt Kiều Liên Liên cũng hơi đỏ, nhưng nàng không cũng không thể làm gì, nối lại xương gãy lại không phải một việc dễ dàng.

“Mẹ ơi, con không nối nữa, con không cần khỏi chân, có thể...” Cố Lâu nghẹn ngào lắc đầu, “Nếu biết rằng đau như vậy, con sẽ… con sẽ...” Nửa ngày cũng không nói hết câu.

Đó là mẹ kế cho nó đồ ăn ngon, kiếm tiền cho nó tiêu.

Mẹ kế gặp nguy hiểm, nó có thể không đi cứu sao?

Tiểu Cố Lâu ngẩng đầu, ngây người một lúc, đột nhiên gào khóc, “Nếu biết rằng đau như vậy, con cũng sẽ đi cứu mẹ.”

Kiều Liên Liên bật cười ra tiếng, nhưng cười cười rồi hốc mắt lại ươn ướt.

Thằng nhóc thối này, không uổng công nàng thương nó như vậy, mua cho nó không ít đồ ăn. Cuối cùng coi như không nuôi ra bạch nhãn lang.

“Được rồi, không đau lâu lắm đâu, ăn ít trái cây chiên trước đi.” Kiều Liên Liên mang tới một bát trái cây chiên thơm phức.

Tiếng khóc của Cố Lâu đột nhiên im bặt. Đôi mắt tròn xoe của nó nhìn chằm chằm vào trái cây chiên vàng giòn, nước miếng không ngừng chảy xuống.

Cố Thước đứng một bên nhìn thấy mà đau cả mắt, có người đệ đệ tham ăn thế này, thật lo lắng ngày nào đó nó sẽ bị người khác dùng một chút đồ ăn lừa bán đi mất.

Kiều Liên Liên lại vui mừng cười.

Không uổng công nàng vất vả như thế, vừa làm bánh hấp vừa làm trái cây chiên, chính là để đến lúc tên nhóc này khóc nháo lấy ra nhét vào miệng nó.

“Cho đệ này.” Cố Thước buông bánh hấp, cầm trái cây chiên đưa tới bên miệng Cố Lâu.

Cố Lâu há miệng ngậm lấy, nhẹ nhàng cắn một cái, trái cây chiên mang theo hương thơm của dầu, khi hàm răng chạm vào phát ra tiếng vang giòn tan, hương vị đậm đà của trứng và vừng lan tỏa.

“Thơm, thơm quá đi.” Thằng ba không hề keo kiệt lời khen của mình, rồi mở miệng lần nữa, “Tỷ, cho thêm miếng nữa, a...”

Cố Thước tức giận đút vào.

“Mẹ ơi mẹ ơi, con cũng muốn ăn.” Cố Ca ăn xong miếng bánh hấp lon ton chạy tới.

Kiều Liên Liên bốc cho bé con một nhúm: “Ăn từ từ thôi, đừng làm rụng mắt răng sữa đó.”

“Dạ.” Tiểu cô nương vô cùng vui vẻ đáp lời, sau đó chạy ra cửa ngoan ngoan ngồi ăn.

Ha, đây chính là con của nàng.

Trong nháy mắt như vậy, Kiều Liên Liên cảm thấy lòng mình như hóa thành nước.

Lúc này, đã gần đến giờ thân.

Mấy đứa trẻ đã ăn no, nhưng người lớn vẫn còn đói mà.

Kiều Liên Liên lấy ra bông khử trùng cùng povidone, nắm lấy tay của Cố Thành, khử trùng cho nó lần hai, rồi lại bôi thuốc trị thương xong mới nói, “Đã đói chưa, trong nồi còn bánh hấp phần cho các con, mau đi ăn đi.”

Lại nói với Cố Thước, “Thước Nhi, đừng chỉ lo đút cho Lâu nhi, con cũng ăn đi, nó là bị thương ở chân chứ không phải tay.”

Cố Thành và Cố Thước lúc này mới đi vào bếp xới ba chén cơm.

Hai anh em mỗi người một chén, một chén khác đương nhiên là của Kiều Liên Liên.

“Mẹ, mẹ cũng mau ra ăn đi.” Cố Thước ôm chén đứng bên ngoài hô.

Kiều Liên Liên đem đồ đã dùng thu dọn xong, đáp lại “Các con cứ ăn trước, một lát ta sẽ qua.”

“Không được đâu mẹ, một lát đồ ăn sẽ nguội hết.” Cố Thước kiên trì nối tiếp, “Mẹ cũng mệt mỏi cả ngày rồi, mau ăn cơm thôi.”

Hôm nay đã xảy ra quá nhiều việc.

Bán hoành thánh, bán bột gia vị, gặp phải nguy hiểm, còn nối chân cho Cố Lâu.

Bọn nó còn ăn một chén hoành thánh, còn mẹ mệt nhọc cả ngày cái gì cũng chưa ăn, thân thể làm sao có thể chịu nổi.

Kiều Liên Liên thở dài, buông đồ vặt trong tay ra.

Con gái chính là tâm tư tỉ mỉ như thế, có thể nghĩ đến những cái người khác không nghĩ đến.

Nàng nhận lấy bánh hấp, sờ sờ đầu Cố Thước, “Được rồi, cùng ăn cơm thôi.”

Mấy mẹ con cũng không kén chọn chỗ, mỗi người ôm một cái bát ngồi ngay trên ghế nhỏ ngoài phòng bếp.

Bánh hấp nóng hổi thơm mùi gạo nếp, xúc một miếng cho vào trong miệng, đầu tiên cảm thấy mềm dính, ngay sau đó là hương vị thơm ngọt của mứt táo, xen giữa là đậu phộng giòn bùi lại giảm bớt cảm giác ngọt ngấy.

Thật sự ăn rất ngon.

Ăn xong cơm, Cố Thước chủ động thu dọn chén đũa mang đi rửa.

Cố Ca lôi Cố Chung đi chăn Đại Béo, Cố Thành ngồi bên cạnh Cố Lâu, kể cho nó nghe một số chuyện thú vị để phân tán sự chú ý của nó.

Nhưng chiêu này lúc mới đầu còn dùng được, lâu dần Cố Lâu nghe mệt lại bắt đầu gân cổ kêu rên.

“Đau quá, đau quá đi mất.”

Cố Thước bất đắc dĩ hỏi Kiều Liên Liên, “Hay là cho nó ăn cái gì đó.”

Nàng xem như hiểu rõ, kể chuyện đều không thể phân tán lực chú ý, cũng chỉ có đồ ăn ngon mới có thể lấp được miệng tên tham ăn này.

“Không thể lại cho nó ăn, gạo nếp tiêu hóa không dễ, nó đã ăn nhiều như vậy, lại cho ăn nữa sẽ xảy ra vấn đề.” Kiều Liên Liên Lắc đầu, ở trong sân vòng hai vòng, “Không thì ta làm cho Lâu Nhi ít đồ chơi đi.”

Lời này vừa nói ra, Cố Lâu không có phản ứng, Cố Ca và Cố Chung lại đều ngẩng đầu nhìn về phía này.

Kiều liên liên từ trong sân rút ra một cây sào tre, chọn lấy cái đuôi tương đối mập mạp, tách ra, cắt một đoạn, dùng dao sắc cắt thành hai cánh quạt không đối xứng, khoan một lỗ nhỏ ở giữa.

Sau đó chẻ một dải tre mỏng, cắt thành hình tròn, to hơn lỗ nhỏ một chút

Cuối cùng, đập các dải tre vào các lỗ nhỏ và tạo thành con chuồn chuồn tre.

Bên trong nhà cũ.

Kiều Liên Liên đặt con chuồn chuồn tre trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng chà xát, nó liền xoay tròn bay lên nóc nhà.

“Oa”

Cái này không chỉ có hai đứa trẻ bị thu hút mà ngay cả mấy đứa lớn cũng bị thu hút.

“Mẹ ơi, đây là cái gì vậy ạ?” Cố Ca kinh ngạc hỏi.

“Cái này gọi là chuồn chuồn tre” Kiều Liên Liên cười cầm tay Cố Ca dạy nàng chơi.

Chuồn chuồn tre nho nhỏ bay tới bay lui trong phòng.

Cố Lâu rốt cuộc bị thu hút lại đây, tiếng kêu rên mới tạm ngừng.

Bất ngờ, cửa nhà đột nhiên bị đá văng.

Một đám người la hét xông vào.

Một âm thanh bén nhọn quen thuộc vang lên: “Ta nói không sai mà, ả đàn bà này quả nhiên đang ngược đãi bọn trẻ, đúng là đồ lòng dạ đen tối, lão tam, nhanh bỏ ả ta đi, để ả ta cút khỏi đây.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play