Mấy mẹ con ngồi xe lừa quay về thôn Cố Gia.

Vì đặc biệt quan tâm đến Tiểu Cố Lâu, ông chủ cố ý đánh xe lừa chậm một chút, Kiều Liên Liên còn mua hai cái kẹo hồ lô.

Khuôn mặt của cậu bé vốn trắng bệch vì đau, nhưng sau khi nhìn thấy kẹo hồ lô, đôi mắt cậu đột nhiên sáng lên, cậu không quan tâm đau đau đớn nữa, một tay cầm lấy kẹo ăn ngon lành.

Kiều Liên Liên vừa tức vừa bất đắc dĩ, hai cánh tay nâng chân cho nhóc con, sợ bởi vì xóc nảy lại cảm nhận được đau đớn.

“Mẹ, bằng không để con làm đi.” Cố Thành bởi vì không thể bảo vệ tốt cho mẹ cùng đệ đệ muội muội mà trong lòng luôn cảm thấy áy náy khó chịu, từ đầu đến giờ vẫn không muốn nói chuyện.

Nhưng nhìn thấy Kiều Liên Liên cố hết sức ôm Cố Lâu, hai cánh tay vẫn không dám buông lỏng, cậu lại nhịn không được mở miệng.

“Con cũng cao lớn, không thể để mệt mỏi như vậy được.” Kiều Liên Liên nhìn cậu, “Vừa rồi con cũng bị thương mà.”

Gã gầy thật sự ra tay tàn nhẫn, Cố Thành quả nhiên bị thương, hai lòng bàn tay rách da chảy máu không nói, đầu gối cũng có chút đau.

Nhưng đệ đệ bị thương nặng hơn, Cố Thành không muốn nói gì, lại khiến mẹ kế lo lắng.

Nhưng cứ im lặng như vậy thì không nói, đợi đến khi mẹ kế nhẹ nhàng hỏi, Cố Thành liền cảm thấy trong lòng mình đặc biệt khó chịu, một cỗ ủy khuất chua xót tuôn ra.

“Không, không sao.” Cậu quay đầu đi chỗ khác, không để mọi người nhìn thấy đáy mắt mình có ánh nước trong suốt.

“Còn nói không có việc gì.” Kiều Liên Liên liếc cậu một cái, “Hiện tại ta phải chăm sóc Tiểu Lâu trước, chờ về đến nhà sẽ xem cho con, con tự mình rửa sạch vết thương trước, đừng cố chịu đựng, biết không.”

“Vâng.” Cố Thành khẽ gật đầu.

Kiều Liên Liên nhẹ nhàng an ủi những đứa trẻ khác đang sợ hãi, xe lừa cuối cùng cũng đến gần thôn Cố Gia.

Mặc dù tin tức về những đứa trẻ mồ côi và góa phụ của nhà Cố lão tam đang làm ăn ở trấn Tây Dương không còn là lạ, nhưng một chiếc xe lừa chở một gia đình lớn, cộng thêm một ít bàn ghế gì đó vẫn là rất thu hút sự chú ý của mọi người.

Có người còn cùng Kiều Liên Liên chào hỏi: “Nhà lão tam đã trở về rồi à.”

Kiều Liên Liên mỉm cười gật đầu, nhưng cũng không lên tiếng đáp lại, bởi vì nàng thực sự không quá quen thuộc, nàng tìm kiếm tất cả ký ức của nguyên chủ cũng không nhớ được người đó là ai.

Kết quả rơi vào trong mắt người nọ lập tức biến thành “Nhà Cố lão tam phát đạt, không thèm để ý tới đồng hương như họ nữa”, thế là ngay lúc này nàng ta lại quay sang tọc mạch với người bên cạnh..

Nhắc tới cũng khéo, người bên cạnh Kiều Liên Liên cũng rất quen thuộc.

Chính là thím Trương vẫn luôn muốn nhận Cố Thành làm con nuôi, vì Cố Thành mà không ngần ngại khóc lóc làm ầm ĩ với Kiều Liên Liên.

Hai người bọn họ vừa thì thầm vừa hai như bát đậu xanh dính rịt vào nhau.

Một người mắng: “Không phải là một quả phụ đã chết chồng sao, chỉ là mang mấy đứa nhỏ kiếm chút tiền thôi, đắc ý cái gì chứ.”

Người kia vỗ tay: “ Đúng vậy, giả bộ cho ai xem, trước kia đánh bọn nhỏ thế nào cũng quên rồi à, cô không biết đứa con gái nhỏ kia bị đánh thảm cỡ nào đâu, gào khóc cầu xin tha thứ, kết quả ả ta vẫn đánh tới tấp như điên vậy, thật không ra gì.”

"Đúng vậy đúng vậy, đừng tưởng rằng kiếm được chút tiền là có thể làm người tốt, lúc không có ai còn chẳng biết ả ta dạy con thế nào nữa kìa, bắt bọn trẻ làm việc nặng nhọc, còn bản thân thì ngồi tận hưởng cuộc sống nhàn hạ, thật sự là xấu xí từ đầu đến chân.”

“Tội nghiệp mấy đứa nhỏ, đã không có cha còn phải chịu đựng bà mẹ kế ác độc như vậy, quả thật là khó khăn.”

Hai người phụ nữ bàn tán hăng say mà không để ý đến vẻ mặt của một người đàn ông mặc xiêm y vải bố đứng bên cạnh đang chuyển từ trắng sang đỏ, từ đỏ sang tím, cuối cùng trong mắt hắn tràn đầy tức giận.

Trước cửa nhà cũ Cố gia.

Kiều Liên Liên cẩn thận ôm Cố Lâu xuống đặt cậu bé lên đệm chăn mềm mại.

Cố Lâu ăn xong kẹo hồ lô, sắc mặt tái nhợt rên rỉ: “Đau quá, mẹ ơi, đau quá.”

“Được rồi.” Cố Thước tức giận liếc hắn một cái, “Vừa rồi lúc ăn kẹo hồ lô sao không nói đau mà giờ mới làm ầm lên hả? Là do trong miệng trống rỗng quá à?”

Cố Lâu chép miệng, nhỏ giọng nói: "Quả thật có hơi trống, tỷ tỷ, đệ muốn ăn thịt, tỷ làm chút thịt cho đệ đi, ăn xong đệ sẽ không kêu đau nữa.”

“Đệ...” Cố Thước thiếu chút nữa bị đệ đệ tham ăn này làm cho tức chết.

Cô bé xua tay, bước ra khỏi phòng rồi đi vào bếp.

Chờ Kiều Liên Liên và Cố Thành chất xong đồ trên xe lừa xuống rồi trả tiền cho người chủ xe lừa thì đã đến buổi trưa.

Kiều Liên nhìn thoáng qua Cố Lâu, thấy cậu bé vẫn rất có tinh thần, liền đi vào trong bếp làm một ít bánh ngọt.

“Mẹ ơi, mẹ đang làm bánh ngọt cho Tam ca sao ạ?” Cố Ca ghé vào cửa phòng bếp, giọng nũng nịu hỏi.

“Mẹ làm cho mọi người." Kiều liên tục cười khẽ, trong nháy mắt liền hiểu được cô bé đang lo lắng điều gì, "Yên tâm, mọi người đều có phần, Tiểu Ca Nhi cũng có phần.”

Lúc này Cố Ca mới thở phào nhẹ nhõm.

Một lát sau, cô bé lại nhớ tới cái gì: "Mẹ ơi, Ca nhi tuyệt đối không tham ăn, CaNhi là thay Tứ ca tới hỏi, là ca ca muốn ăn bánh ngọt.”

Cô bé không chút do dự bán đứng ca ca.

Cố Chung ngồi ngẩn người bên cạnh Cố Lâu tỏ vẻ rất vô tội, nhưng tính tình cậu bé trầm tĩnh không thích tranh luận, bởi vậy chỉ mím môi mà không nói gì.

Kiều Liên Liên mỉm cười, cất hết bánh ngọt trong tay đi.

Hôm nay, nàng mua gạo nếp và hoa quả sấy khô ở chợ về, chỉ đơn giản là làm món bánh hấp.

Đầu tiên cho một lớp nếp đã ngâm vào nồi, sau đó cho một lớp kẹo chà là, sau đó là một lớp nếp, rồi một lớp kẹo chà là, cứ thế lặp đi lặp lại đến khi phủ kín lồng hấp.

Lẽ ra theo đúng công thức thì phải cho thêm đậu thận, nhưng Kiều Liên Liên không mua được, nên chỉ cho một ít đậu phộng để tăng hương vị.

Cuối cùng hấp trên lửa lớn nửa canh giờ.

Ở phần giữa bánh, Kiều Liên Liên còn xen kẽ thêm chút trái cây mềm.

Nó được làm bằng cách thêm nước và hạt vừng vào trứng để tạo thành khối bột cứng hơn, cuộn thành từng lát, dùng dao cắt thành dải, cho vào chảo dầu và chiên cho đến khi vàng và giòn, là món mì mà người thôn Cố gia thường xuyên làm vào dịp tết, cũng là món ngon duy nhất trong trí nhớ của nguyên chủ.

Giờ Mùi, là thời gian ấm áp nhất trong ngày.

Kiều Liên Liên gắp bánh ngọt đã làm xong, trước tiên cho mấy đứa nhỏ mỗi người một chén ăn, sau đó múc đầy một chén lớn đặt ở trên bàn.

Cố Lâu đang ngủ say bị mùi thơm này đánh thức, vừa mở mắt ra lập tức thấy được cái chén đầy bánh, lúc ấy mắt cậu bé đỏ lên, nếu không phải là chân quá đau thì cậu cũng phải nhảy xuống để ăn.

Dù vậy, cậu nhóc vẫn hét to hết sức: “Mẹ ơi, con muốn ăn, con muốn ăn.”

“Đợi lát nữa hẵng ăn.” Kiều Liên Liên mím môi, đem tất cả dụng cụ khử trùng gây mê nhân lúc đứa nhỏ không chú ý lấy ra đều sắp xếp chỉnh tề, còn có thạch cao nối xương, tất cả đều đặt ở một bên.

Hai đứa nhỏ đang mải mê ăn uống, không để ý chút nào.

Cố Thước và Cố Thành lại nhìn nhau.

Bọn họ cả ngày đi theo mẹ kế, chưa từng thấy nàng mua mấy thứ này, trong nhà cũng không thể có, vậy mấy thứ này từ đâu tới?

Cố Thước há miệng muốn hỏi thì bị Cố Thành túm lại.

Cậu bé chín tuổi nhìn muội muội rồi gật đầu, ánh mắt kiên định mà thong thả - cậu không muốn truy cứu bí mật của mẹ kế, cũng nguyện ý tin tưởng mẹ kế hết thảy.

Cố Thước do dự một chút rồi cũng gật gật đầu.

Mẹ kế vì cứu bọn họ đều có thể liều mạng, vậy bọn họ có lý do gì không tin nàng đây?

Ngay cả khi, những gì mà nàng lấy ra, thực sự rất kỳ lạ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play