Hôm nay là ngày lành.

Sáng nay Cố đại tẩu thức dậy đã có dự cảm hôm nay sẽ có chuyện tốt xảy ra.

Nàng ta và nhà mình nói một tiếng, lại bị gia chủ lườm mắng.

“Ngươi suốt ngày mơ có chuyện tốt, đã có hôm nào gặp được chuyện tốt chưa? Chỉ là nhặt được chút tiền thôi cũng được” Cố Vĩ tức giận mắng.

Vẻ mặt Cố đại tẩu ỉu xìu, tâm trạng tốt cũng bay đi mất.

Ăn xong cơm trưa, nàng ta càng nghĩ càng ấm ức, quyết định đi ra ngoài tìm người tán gẫu.

Vừa hay gặp hai người đang nói xấu nhà Cố Lão Tam, nàng ta lập tức dừng chân gia nhập vào đó.

Ây da, cái con điếm nhỏ kia, lần trước đánh nàng ta thê thảm, còn cái tên Cố Thành thì đánh Tráng Nhi nhà nàng ta đến hộc máu.

Nếu không phải đại phu nói không sao thì dù cho thế nào nàng ta cũng phải liều mạng với bọn chúng.

Tất nhiên Cố đại tẩu sẽ không bao giờ thừa nhận, thật sự là nàng ta càng sợ hai mẹ con nhà kia cũng đánh nàng ta đến hộc máu.

Nhưng mà không thể nào nuốt trôi được cục tức này, vĩnh viễn cũng không có khả năng nuốt trôi.

Thế nên lần này nghe nói có người đến tìm cậu em chồng, nàng ta đã chỉ tận chỗ ở của mấy mẹ con đó ra, chỉ mong bọn họ mau gặp báo ứng.

Kết quả chuyện gì cũng không xảy ra.

Phì, lãng phí nước bọt của nàng ta.

Cố đại tẩu cảm thấy rất không cam lòng, nhưng lại không thể làm gì, chỉ có thể ngày qua ngày cùng người khác buôn chuyện, thêm mắm dặm muối đi nói xấu đồ điếm hư hỏng kia.

“Ai, hôm nay nhà Cố Lão Tam hình nhìn có vẻ khang khác, tóc tai rối loạn cả lên.” Thím Trương đột nhiên nói.

“Theo ta thấy giống như là bị người ta bắt nạt đấy.” Một người khác nói.

Trong lòng nàng ta giật thót, lẽ nào hai người kia cuối cùng cũng tìm tới con điếm nhỏ nọ để gây sự rồi?

Nếu là sự thật, nàng ta còn thấy rất vui nữa kìa.

Nhưng vui mừng thì vui mừng, nếu như để con điếm nhỏ kia biết là nàng ta nói… Cố đại tẩu khó tránh khỏi có chút lo lắng.

“Có thể là con đàn bà độc ác kia lại đắc tội người khác, để cho người ta dạy dỗ lại ả ta đi.” Nàng ta cướp lời nói: “Chỉ đáng thương cho bọn trẻ, sợ là lại bị con đàn bà độc ác kia liên lụy.”

“Các ngươi có lẽ không biết, tam tẩu của nhau ta cực kỳ xấu xa, đứa nhỏ thì không cho ăn cơm, đứa lớn thì bắt làm việc liều mạng, tay của mấy đứa nhỏ quả thực không thể nhìn nổi, ta chưa bao giờ gặp qua người mẹ kế nào đối xử với con cái như vậy, quá không coi chúng nó là người. Nếu như có người đánh ả thì cũng coi như vì dân trừ hại mà thôi.”

Cố đại tẩu càng chém càng bay xa, mắm muối nêm nếm đậm đà phong phú.

Cho đến khi nàng ta nhìn thấy một người đàn ông đứng bên cạnh.

Thân cao mét tám, lưng đứng thẳng tắp, mặt mày sáng sủa, tuy rằng tổng thể đường nét khuôn mặt không có gì nổi bật, nhưng nhìn qua một cái đã thấy là kiểu có phong thái phi thường.

“Người này nhìn sao mà giống tam thúc nhà ta quá vậy.” Cố đại tẩu cười nói cùng người bên cạnh.

Người đàn ông nâng mắt lên nhìn nàng ta.

Cố đại tẩu lại gật gật đầu: “Thật giống, đúng là rất giống.”

Người nọ không nói chuyện mà xoay người đi mất.

Cố đại tẩu ngây người một lúc mới vỗ đùi nói: “Ây da, giống chỗ nào, chính là cùng một người mà cơ mà.”

Chẳng lẽ, Cố Lão Tam thật sự đã trở lại?

Hắn… Nếu như hắn biết người trong nhà đuổi vợ con mình đi thì phải làm sao bây giờ?

Nàng ta nhớ tam thúc còn biết võ công, nếu thật sự tức giận lên, không đánh mẹ, không đánh ca ca mà lại dạy dỗ người chị dâu như nàng ta thì biết phải làm sao?

Cũng may, những lời vừa nói chắc hắn đã nghe không ít.

Cố đại tẩu vỗ đùi, chạy đuổi theo người đàn ông, mở miệng bô bô hô: “Ngươi là Lão tam sao, Lão Tam đã trở về, thật tốt quá đệ không chết, đệ có biết mấy đứa con của đệ đều phải chịu những khổ cực gì không, đệ có biết đệ đã cưới một con đàn bà ác độc không...”

Người đàn ông mím môi không trả lời, một đường đi thẳng đến cửa nhà họ Cố.

Tâm trạng Cố đại tẩu đã ổn định, đây nhất định là tam thúc đã trở về, nếu không sẽ không đi về nhà họ Cố.

“Ôi! Tam thúc đã trở về, tam thúc đã trở về.” Nàng ta đẩy cửa vào trước khi người đàn ông kịp mở cửa, sau đó hướng vào trong nhà la hét.

“Tiền Thị, ngươi điên à.” Cố Vĩ đứng dậy khỏi giường, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, “Ai đã trở lại mà làm cho ngươi thất kinh như vậy...”

Lời nói chưa nói hết đã mắc kẹt trong họng.

Cố Vĩ như nhìn thấy quỷ, nhìn chằm chằm người đàn ông đang bước vào cửa, một lúc lâu cổ họng cũng không dám động đậy.

Tam thúc đã trở về?

Là người hay là ma?

Liệu có phải… Đến tìm mình báo thù không?

Hai chân Cố Vĩ mềm nhũn ngã xuống.

“Tam đệ, đệ là quỷ hồn tới tìm ta sao? Đại ca không phải cố ý đào binh, đại ca sai rồi, đại ca chỉ là quá sợ hãi, ai biết bọn họ lại mang đệ đi, ta xin lỗi, đại ca xin lỗi đệ...” Cố Vĩ khóc lóc thảm thiết.

Người đàn ông vẫn không nhúc nhích.

Vẻ mặt Cố đại tẩu bất đắc dĩ, nhanh chân chạy lên phía trước đỡ gia chủ nhà mình lên, nhỏ giọng nói: “Đừng khóc, là người sống, tam thúc còn sống trở về.”

Tiếng khóc trong cổ họng của Cố Vĩ đột nhiên im bặt.

Hắn ta từ từ đứng dậy, thử tiến lên hai bước thăm dò, dùng mu bàn tay chạm vào thân thể người đàn ông.

Có độ ấm!

Thật tốt quá, lão Tam còn sống quay trở về rồi!

Hắn ta đã nói mà, lão Tam từng làm thị vệ, biết quyền cước công phu, làm sao có thể dễ dàng chết ở trên chiến trường được?

“Thật tốt quá đệ đệ, đệ đã trở lại rồi.” Cố Vĩ vui vẻ ôm lấy người đàn ông.

Ngay sau đó, bà cụ Cố mặt đầy nước mắt chạy ra.

“Ôi lão Tam, con trai thứ của ta.” Bà gào khóc, xông lên vỗ cho Cố Thiệu vài cái, “Mẹ cứ nghĩ mày đã chết rồi, mẹ cứ nghĩ mày không còn nữa, tại sao bây giờ mày mới về, mẹ lo cho mày chết mất.”

Cố Thiệu mím môi, tâm trạng căng thẳng cuối cùng cũng được thả lỏng.

Hắn cúi thấp đầu, nhìn bà gào khóc, khẽ mở miệng, “Mẹ, con không sao.”

“Không sao thì tốt, không sao thì tốt.” Bà cụ Cố vốn cũng không phải người thường, cảm xúc mất khống chế một lúc đã bình tĩnh lại.

Sau đó, bà nhớ tới con dâu thứ ba và mấy đứa trẻ đã bị đuổi đi.

Sau đó vẻ mặt của bà cứng đờ lại.

“Mẹ, tam thúc từ xa xôi ngàn dặm trở về, để cho thúc ấy ngồi xuống đã.” Cố đại tẩu chọc chọc bà cụ Cố.

Bà cụ Cố lúc này mới phản ứng lại, “À à, Thiệu nhi mệt lắm đúng không, mau ngồi xuống đi.”

“Không cần đâu mẹ.” Cố Thiệu không nhúc nhích, “Bọn trẻ đâu rồi, Thành Nhi đâu?”

Quả nhiên, cái gì đến vẫn phải đến.

Bà cụ Cố cứng đờ, không biết nên nói sao cho phải.

Cuối cùng vẫn là Cố đại tẩu cười nói: “Nghe đệ đi rồi, Kiều Thị kia vội đòi tái giá, đúng, chính là muốn tái giá, ta và mẹ khuyên nàng ta chờ ba năm nhưng nàng không chịu, muốn tự lập môn hộ, còn mang theo mấy đứa trẻ, ngày thường không phải ngược đãi thì là tra tấn bọn trẻ, nếu không phải ta vài lần nhìn thấy ra tay giúp đỡ thì đứa trẻ Ca Nhi kia còn không biết có sống được đến bây giờ hay không.”

“Tái giá ư?” Cố Thiệu hơi ngẩng đầu lên, sự bất mãn dưới đáy lòng đã tích lũy đến cực điểm, “Nàng muốn tái hôn, cho nàng đi là được, tội gì tra tấn bọn nhỏ, trẻ con có làm gì sai?”

“Đúng vậy, ta cũng nói thế, nhưng nàng ta không nghe.” Cố đại tẩu miễn cưỡng cười nói, “Bây giờ các nàng ta đang ở nhà cũ, đệ… Có muốn đi qua xem chút không?”

Cố Thiệu nhẹ nhàng gật đầu.

Lần này hắn tới là vị bọn nhỏ, đương nhiên là muốn đi xem.

“Vậy Tam thúc ngồi uống miếng nước, rồi lát nữa qua đi sang.” Cố đại tẩu thử thăm dò hỏi.

“Không, bây giờ đi luôn”. Cố Thiệu xoay người dẫn đầu rời đi.

Cố đại tẩu liếc mắt trừng chồng mình, lại nhìn thoáng qua bà cụ Cố, suốt ruột nói, “Còn không mau đi sang.”

Nếu chậm một chút, mọi việc bị người ta nói sạch ra hết thì phải làm sao.

Vì thế, ngoại trừ Cố Lão Nhị chân cẳng không tốt, một nhà bốn người huy động lực lượng theo sau Cố Thiệu tiến đến nhà cũ.

Thím Lưu trên đường thăm con gái về gặp được cảm thấy kỳ quái, nói thầm với Lưu đại thúc” “Người nhà này sao trông như đi về phía Tiểu Kiều, đừng có lại mang đến cái gì rắc rối đó chứ.”

Nói xong cũng bước đi nhanh hơn.

Một đám người mới tới gần nhà cũ đã nghe thấy tiếng kêu gào của Cố Lâu.

Cố Thiệu mặt lạnh như sắt.

Cố đại tẩu trong lòng vui vẻ, tranh trước Cố Thiệu chạy vào mở cửa, lớn tiếng nói: “Ta nói không sai mà, ả đàn bà này quả nhiên đang ngược đãi bọn trẻ, đúng là đồ lòng dạ đen tối, lão tam, nhanh bỏ ả ta đi, để ả ta cút khỏi đây.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play