“Chỉ là người phụ nữ này thôi à?”

Một người đàn ông mập mạp lẩm bẩm: “Mang theo mấy đứa nhỏ thì không đáng sợ, nhưng chúng ta cướp một nhà như vậy có phải hơi quá đáng không?”

“Nữ nhân này có tiền, làm ăn cực kỳ phát đạt, ta tận mắt nhìn thấy đứa nhỏ kia đếm đồng xu, còn là một đống lớn nữa chứ. “Một người đàn ông gầy gò khác hạ giọng, “Long ca và những người khác bị thương mấy ngày trước, hiện tại đều đang nằm trên giường đến nhấc chân lên còn không nổi. Nếu hôm nay huynh đệ chúng ta không kiếm chút tiền, tất cả sẽ đói chết mất.”

“Được, vậy lát nữa gặp ở ngõ hẹp đằng kia…” Hai người liếc nhau, một người đi vòng ra phía trước, một người bọc đánh ở phía sau.

Kiều Liên Liên mang theo bọn nhỏ đi một lúc lâu mà không gặp ai, nàng cau mày, trong lòng cảm thấy bất an.

“Mẹ, làm sao vậy?" Cố Thành cũng nhận ra có gì đó không đúng, thấp giọng hỏi, “Có phải có người đi theo chúng ta hay không?”

Kiều Liên Liên không nhúc nhích: “Sợ không phải đi theo, mà là đã xuất hiện rồi.”

Cố Thành bỗng ngẩng đầu, liếc mắt nhìn thấy một người gầy đứng ở đầu ngõ.

Cậu vội vàng xoay người, lại nhìn thấy một người mập mạp chặn ở cửa vào, nhất thời hiểu được, đây là một vụ cướp có chủ ý.

“Là ai kêu các ngươi tới?” Kiều Liên Liên ở đáy lòng lọc ra rất nhiều người.

Tứ Hỉ Lâu? Vân Tịch Lâu? Hay là đồng bọn của bốn tên ác bá lần trước đến báo thù?

“Không ai cả, chỉ là mấy anh em thiếu tiền tiêu, muốn mượn tiểu cô nương một chút thôi.” Gã gầy nhe răng cười xông tới.

Tên mập mạp cũng không nói lời nào mà chạy về phía này.

Mắt thấy mẹ mình và tụi nhỏ sắp bị bắt lại, Cố Thành dẫn đầu vọt ra, một quyền móc vào bụng gã gầy.

Động tác của cậu rất đúng chỗ, tốc độ cũng rất nhanh, đáng tiếc duy nhất chính là tuổi còn quá nhỏ, khí lực không đủ, chỉ làm cho gã gầy nhíu mày, cậu bé liền bị gã hất mạnh ra ngoài.

Cố Thành ngã sang một bên.

Vẻ mặt Kiều Liên Liên lập tức nghiêm nghị, giơ chân đá vào người gã gầy.

Đột nhiên, tên mập phía sau bỗng lao tới, dùng hai tay giữ chặt nàng, sức nặng tác động cực lớn khiến nàng nhất thời không thể cử động.

“Mẹ.”

Cố Thành kêu lên.

Mấy đứa nhỏ cũng đều sợ ngây người.

Cố Ca sợ tới mức khóc òa lên, Cố Chung sốt ruột hô to Kiều Liên Liên, lại bởi vì thị lực không tốt không dám nhúc nhích.

Cố Thước ngược lại nhạy bén, chạy tới muốn nâng Cố Thành dậy, kết quả bị người gầy chặn ở một bên không qua được.

Còn lại một tiểu Cố Lâu nhìn trái nhìn phải, cuối cùng dứt khoát kiên quyết kéo chân tàn phế, gào thét chạy về phía mập mạp.

“Buông mẹ ta ra, buông mẹ ta ra.” Tiểu tử kia vừa lảo đảo, vừa rống to.

Kiều Liên Liên đáy lòng có chút chua xót, tay phải giương lên, từ trong không gian lấy ra một con dao giải phẫu, trở tay muốn đâm vào tay tên mập kia.

Cho tới bây giờ, Kiều Liên Liên đều không muốn lấy mạng bất kì ai, nàng chỉ muốn cho những ác bá này một ít giáo huấn nhỏ, bảo bọn họ mỗi lần nhìn thấy mình đều phải tự giác đi đường vòng.

Nhưng ngay khi dao giải phẫu trong lòng bàn tay cô còn chưa đâm xuống, gã gầy bỗng nhiên buông tha Cố Thành và Cố Thước bên kia, chạy tới một cước đá vào người Cố Lâu.

Đứa nhỏ mới có sáu tuổi, vốn đã đi đứng không tiện, chạy lên cũng mang theo vài phần lảo đảo, giờ phút này sau lưng trời giáng một cước, trực tiếp đạp cậu bé ngã nhào trên mặt đất, liên tục lăn ba bốn lần trước khi cuộn tròn thành một quả bóng, nằm bất động trên mặt đất.

“Lâu nhi!”

“Đệ đệ (Ca ca)!”

Cả nhà năm miệng một lời hô lên.

Hai mắt Cố Thành đỏ bừng, từ trong ngực móc ra một con dao nhỏ đâm thẳng vào người gầy.

Cố Thước không có vũ khí sắc bén, dứt khoát dùng tới răng.

Kiều Liên Liên tức giận đến phát run cả người.

Nàng còn đang suy nghĩ cái gì mà không tổn thương mạng người, nàng còn đang làm từ thiện người tốt gì cơ chứ!

Con của nàng đã bị thương rồi kìa!

Con dao phẫu thuật được đưa vào không gian thay thế bằng một khẩu súng ngắn được trang bị bộ giảm thanh.

Kiều Liên Liên đặt đầu súng lên bụng tên mập, dùng ngón trỏ tay phải cầm cò súng, ngón trỏ tay phải đè cò súng, đang chuẩn bị ấn xuống, một giọng nói rất quen tai bỗng nhiên vang lên: “Ta đã thấy hai người có gì đó không ổn rồi, hóa ra thật sự là đang mưu đồ gây rối!”

Ngay sau đó, tên mập hét lên một tiếng, lực khống chế ở cánh tay hắn đã yếu đi.

Kiều Liên Liên nhân cơ hội giãy thoát, xoay người cho tên mập một cước, hắn lại kêu thảm một tiếng, hoàn toàn ngã xuống.

Gã gầy bên kia thấy đồng bọn liên tục kêu thảm thiết, đã sớm sợ tới mức kinh hoảng không thôi, nhấc chân chạy ra ngoài ngõ nhỏ.

“Đi đâu!” Người vừa tới quát to một tiếng, mũi chân nhẹ điểm, lấy một loại tốc độ nhanh như gió chạy tới, giơ chân đá người gã gầy vào tường.

Gã ta rên rỉ rồi hôn mê bất tỉnh.

“Tiểu cô nương, cô còn muốn giết người trước mặt ta.” Người nọ vỗ tay, quay đầu lại, nhìn thấy là Kiều Liên Liên, kinh ngạc kêu lên: “Tiểu cô nương, là cô, là cô này, mấy ngày nay cô đi đâu, ta đã lâu không được ăn thịt kho của cô rồi đó.”

Kiều Liên Liên không có thời gian quản hắn, đi thẳng đến trước mặt Cố Lâu, ôm đứa bé cuộn tròn như con nhím vào trong ngực, dịu dàng nói, “Tiểu Lâu, là mẹ đây, con có ổn không?”

Cố Lâu ban đầu không phát ra âm thanh nào.

Chờ Kiều Liên liên kiên nhẫn hỏi đến lần thứ ba, cậu bé mới nâng khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt lên, trán đầy mồ hôi, nghẹn ngào nói, "Mẹ... Chân con đau, đau... Đau quá à.”

Nước mắt Kiều Liên Liên trong nháy mắt rơi xuống.

Thằng oắt con tham ăn này, ngày nào cũng vui vẻ, dễ dỗ cũng dễ lừa, là đứa trẻ đặc biệt dễ nuôi.

Nhưng bây giờ, cậu nhóc lại yếu ớt nằm trên mặt đất, nói rằng mình rất đau.

Kiều Liên Liên ước gì nàng có thể cảm nhận được nỗi đau thay cậu nhóc.

“Để mẹ xem giúp con.” Nàng đè nén đau lòng, bình tĩnh sờ soạng trên đùi Cố Lâu, “Chỗ này đau không? Chỗ này thì sao?”

Vừa mới bắt đầu Cố Lâu vẫn lắc đầu, đợi đến vị trí vết thương ở chân để lại, cậu bé hét to một tiếng: “Chính là chỗ này, mẹ ơi đau quá.”

Bích Tùng bên cạnh vẻ mặt ngạc nhiên, tiểu cô nương này ngoại trừ làm thịt kho ăn ngon, còn biết chữa bệnh, lợi hại như vậy?

“Lâu Nhi, không sợ, lát nữa sẽ hết đau ngay thôi.” Kiều Liên Liên dần yên lòng.

Không chỉ vậy, một ý tưởng táo bạo còn nảy ra trong đầu nàng.

Dù sao chân của Cố Lâu sớm muộn cũng phải chữa trị, vậy nên tốt nhất là nhân cơ hội này cho cái chân bị thương đứt ra hoàn toàn rồi nối lại xương cho lành.

Qua một thời gian, Cố Lâu sẽ có thể đi lại như người bình thường.

“Lâu Nhi không sợ.” Kiều Liên Liên nhẹ nhàng trấn an Cố Lâu, “Ta đưa con về nhà.”

Cố Lâu gật đầu, dường như muốn mẹ kế yên tâm, miễn cưỡng mỉm cười, lại khiến Kiều Liên Liên càng thêm chua xót.

Nàng ôm lấy ba đứa nhỏ rồi lạnh lùng liếc mắt nhìn tên mập bị thương và gã gầy đã ngất xỉu.

Nếu không phải ở lại lâu một chút Cố Lâu sẽ đau thêm một chút thì nàng nhất định sẽ đánh mấy người này, thậm chí giết chết bọn chúng.

Hiện tại, nàng chỉ có thể đem ánh mắt đặt ở trên người Bích Tùng, chân thành nói: “Đa tạ công tử trượng nghĩa cứu giúp. Chỉ là con ta bị thương, ta thực sự không thể trừng phạt những kẻ bất lương. Ta chỉ có thể làm phiền ngươi đưa hai kẻ bất lương này đưa lên quan huyện, ngày khác Kiều Liên Liên nhất định sẽ hậu tạ.”

“Được... Không thành vấn đề.” Bích Tùng theo bản năng gật đầu một cái.

Chờ Kiều Liên Liên mang theo mấy đứa nhỏ đi được khá xa, hắn mới nhớ tới hỏi chuyện thịt kho, nhưng vừa nghĩ tới đứa nhỏ nhà người ta vừa bị thương, lời vừa tới miệng lại không hỏi được.

Cũng may Kiều Liên Liên đi tới đầu ngõ thì đột nhiên xoay người, cao giọng nói: “Công tử có thể đi Tứ Hỉ lâu một chuyến.”

Hai mắt Bích Tùng sáng ngời, vội xách hai tên ác bá đang nằm trên mặt đất lên, giống như bay mà đưa đến quan huyện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play