Kiều Liên Liên cùng chưởng quầy trao đổi xong giá cả.
Nguyên liệu bột tươi cũng không phải đồ đắt tiền, nàng cũng không rao giá trên trời, một lượng chỉ cần ba mươi văn tiền, không nhiều lắm nhưng cũng đủ làm mười đĩa đồ ăn, tương đương với một đĩa đồ ăn chỉ cần ba văn tiền, giá cả như vậy vẫn rất hợp lý.
Nhưng không thể trách được ở Tứ Hỉ Lầu thật sự có rất nhiều chi nhánh, lượng khách hàng cũng rất đông.
Chưởng quầy tính sơ qua, phát hiện chỉ riêng chi nhánh ở Tây Dương trấn mỗi ngày dùng một cân mì hải sản, tức là ba trăm văn.
Bốn năm chi nhánh hợp lại, mỗi ngày phải có hơn một lượng bột tươi.
Sau một tháng, cũng đến mức ba bốn mươi lượng bạc.
Chưởng quầy cảm thấy có chút đau lòng, nhưng vừa nghĩ tới tương lai Tứ Hỉ lâu có thể làm ăn lớn mạnh, thanh danh có thể vượt qua Vân Tịch lâu, ông lại cắn răng nhịn xuống.
Kiều Liên Liên cầm mười lượng tiền đặt cọc rời đi.
Bọn nhỏ đều ở cửa Tứ Hỉ lâu chờ cô, Cố Thành cũng đã tìm xong xe lừa, chỉ chờ nàng đi ra liền về nhà. “Tạm thời không vội trở về.” Kiều Liên Liên nói với người đánh xe lừa rồi đưa thêm mười văn để người nọ giúp nàng trông coi bàn ghế và đồ đạc.
Sau đó nàng dẫn mấy đứa nhỏ cùng đến Tịch Dương trấn bên cạnh, một bên mua chút đồ dùng sinh hoạt, một bên hỏi thăm xem có trường tư thục nào phù hợp không.
“Mẹ, mẹ hỏi thăm cái này để làm gì?” Cố Thước có chút khó hiểu.
“Lúc trước trong nhà quá nghèo, không có tiền, ta cũng không thể nghĩ quá nhiều, dù sao ăn no mặc ấm đã là tốt lắm rồi. Hiện tại không giống, chúng ta có thu nhập cố định, phải để Thành Nhi đi học chứ." Kiều Liên Liên nói.
Bất kể là võ công hay múa bút chơi chữ gì cũng được, dù sao cũng phải học một cái, tương lai mới có thể có cơ hội, có tiền đồ.
Cố Thành mím môi không nói lời nào.
Cậu thật là không muốn đi học cho lắm, ở thời đại này, miễn thứ gì liên quan đến văn tự cũng đều cực quý, có rất nhiều gia đình làm nông vì nuôi con ăn học, cả nhà đều phải siết chặt đai lưng quần.
Cậu không muốn làm người khiến cả nhà chịu vất vả.
Nhưng Kiều Liên Liên giống như biết cậu bé muốn nói cái gì, không đợi hắn mở miệng đã nói, “Ta có thể kiếm tiền, cũng sẽ kiếm tiền, nhất định sẽ nuôi dưỡng tốt các con, không phải một mình con, chờ Chung Nhi cùng Lâu nhi sau này đều khôi phục thì cũng phải đi học hết.”
Cố Chung gần đây thường xuyên dùng thuốc nhỏ mắt, thị lực càng ngày càng tốt, hiện tại có thể nhìn thấy mọi người cách xa năm thước, nhỏ thêm mấy ngày nữa, hẳn là có thể đi học.
Hiện tại vấn đề tương đối nghiêm trọng chính là Cố Lâu, tiểu tử này ngược lại mỗi ngày khờ ăn khờ uống, vô tâm vô phế, Kiều Liên Liên lại càng thêm sầu.
Chân của cậu bé mất quá nhiều thời gian để lành lại, nếu muốn mọc lại thì phải cắt bỏ rồi nối lại.
Để một đứa trẻ chịu đựng nỗi đau gãy chân, cho dù trong phòng thí nghiệm của mình có thuốc tê, Kiều Liên Liên cũng không đành lòng.
Đây cũng là nguyên nhân nàng chậm chạp không có động thủ.
Tuy nhiên kéo dài thời gian cũng không phải là biện pháp, đứa trẻ tuổi còn nhỏ càng dễ dàng khôi phục, vẫn phải liệt chuyện này vào danh sách cần làm thôi.
Trên đường đi, Cố Lâu còn đang vui vẻ hớn hở đánh giá đồ ăn trong tay người khác, vốn cũng không biết trong tương lai sẽ có đau đớn như thế nào tìm đến mình.
“Mẹ, con muốn ăn kẹo hồ lô." Đột nhiên, hắn nhìn thấy một chuỗi kẹo hồ lô đỏ mọng, rốt cuộc nhịn không được nuốt nước miếng, ôm lấy đùi Kiều Liên Liên.
“Được, mỗi người một cái." Kiều Liên Liên vô cùng hào phóng.
Ba đứa nhỏ vẻ mặt cao hứng, hai người lớn lại tràn đầy đau lòng.
Cố Thành càng hiểu chuyện nói: "Mẹ, con không ăn kẹo hồ lô, mẹ mua cho đệ đệ muội muội đi.”
Kiều Liên Liên liếc nhìn cậu bé một cái, cầm lấy một chuỗi kẹo hồ lô nhét vào trong tay cậu, "Bảo con ăn thì cứ ăn đi, một cây kẹo hồ lô mới mấy văn tiền, còn có thể làm chúng ta phá sản sao?”
Nói xong, chính nàng cũng cầm một cây bỏ vào trong miệng nhẹ nhàng cắn một cái.
Vỏ đường giòn tan mang theo một mùi hương cháy khét ở trong miệng tan ra, ngay sau đó chính là sơn trà bỏ hạt mang theo vị chua đánh úp lại.
Kiều Liên Liên mới cắn một miếng mà mắt đã không mở ra được.
Nghiệp chướng mà, chua chết đi được
“Đây, Lâu Nhi ăn nhiều một chút.” Kiều Liên Liên làm việc nghĩa không chùn bước nhét kẹo hồ lô cho tiểu quỷ Cố Lâu tham ăn.
Nhưng làm cho tiểu tử này vui muốn chết, trên khuôn mặt tròn trịa cười đến thấy răng không thấy mắt.
Mấy mẹ con chậm rãi đi trên đường cái, qua chỗ bán hoa quả khô, Kiều liên tục mua không ít nấm hương khô, rong biển khô, vỏ tôm khô.
Lúc trả tiền, nàng lại nghĩ tới cái gì, còn mua thêm một ít hoa quả khô khác, như táo khô, long nhãn khô các loại, cơ hồ đem hoa quả khô trên cửa hàng đều chọn một lần.
Đem lão bản làm cho cao hứng, không những chủ động giảm giá cho nàng, còn tặng thêm nhiều thứ.
“Mẹ, chúng ta là muốn nấu cháo Bát Bảo sao?” Cố Thước có chút buồn bực.
“Không phải.” Kiều Liên Liên nhét đồ vào giỏ trúc sau lưng, cười yếu ớt nói, “Là vì giữ bí mật công thức.”
Nếu mỗi lần cô chỉ mua đồ cần thiết, vậy người có tâm chỉ cần theo đuôi một chút là có thể suy tính ra cách điều chế bột tươi, cho nên Kiều Liên Liên mới mua nhiều, chọn nhiều, nhiễu loạn tầm mắt đối phương, làm cho đối phương không hiểu ra sao.
Như thế mới có thể chân chính kiếm tiền bằng bột tươi lâu dài.
Cố Thước như có điều suy nghĩ gật gật đầu.
Kiều Liên Liên trả tiền hoa quả khô, quyết định thừa dịp tâm tình của ông chủ đang vui vẻ mà hỏi chút vấn đề, “Ông chủ, ông có biết trong trấn có trường tư thục nào tốt không?”
“Ai nha, tiểu cô nương hỏi đúng người rồi.” Lão bản quả nhiên rất dễ nói chuyện, “Trên trấn chỉ có một trường tư thục, cũng không có gì tốt hay không tốt, lão tiên sinh là tú tài của Lạc đệ, người cũng có vài phần bản lĩnh, nghe nói hắn năm đó là bởi vì không chịu thông đồng với người khác mới thi rớt, ài...... Chuyện này có rất nhiều khúc mắc, cô nương muốn nghe thì để ta kể cho cô nghe”
Khóe miệng Kiều Liên Liên giật giật.
Quả nhiên buôn chuyện là bản tính bình thường của con người, nàng chỉ hỏi thăm một trường tư thục, lại có người nói với nàng những thứ này.
Mắt thấy ông chủ khua chân múa tay vui sướng muốn kể chuyện, Kiều Liên Liên nhanh chóng cắt lời ông, “Lão bản trước tiên nói cho ta biết, trường tư thục của tiên sinh này ở nơi nào, ta định báo danh cho hài tử nhà bọn ta.”
“À, chỗ này... chỗ này cách đây cũng không xa, ngay phía tây có con hẻm nhỏ, đi vào nhà thứ ba." Nhắc tới cái này, biểu tình của ông chủ hoa quả khô rõ ràng dừng lại một chút, "Lý lão tiên sinh học thức cũng rất tốt, nhưng tính tình có chút cổ quái, người ông ta muốn dạy, không trả tiền cũng nguyện ý dạy, người ông ta không muốn dạy, cho bao nhiêu tiền cũng không nhận.”
Kiều Liên Liên gật đầu.
Người có học thức thông thường tính tình đều có chút cổ quái, đây là chuyện bình thường.
Về phần khả năng Cố Thành sẽ bị tiên sinh cự tuyệt ngoài cửa, Kiều Liên Liên hoàn toàn không suy nghĩ đến.
Đùa thôi, đây chính là nhân vật phản diện thông minh và độc ác nhất trong sách đấy.
Tuy rằng hiện tại bị cô nuôi đến mức có chút ngây thơ...
Kiều Liên Liên quay đầu lại liếc mắt nhìn con trai lớn.
Cố Thành nhận ra, ngẩng đầu nhìn thoáng qua mẹ kế, trong mắt tràn đầy nghi vấn.
Kiều Liên Liên nhìn cậu bé mà cười, cười đến mức con trai nàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Ai nha, ta nghĩ tiểu cô nương vẫn là đừng đi, vạn nhất đụng phải vách tường thì không tốt lắm đâu, nghe nói hai năm nay tính tình Lý lão tiên sinh ngày càng thất thường, lần trước cũng có vài học trò bị cự tuyệt rồi, ta thấy hài tử nhà các người cũng không dễ xin đâu.” Ông chủ hoa quả khô vẫn đang lẩm bẩm.
Kiều Liên Liên nói cảm ơn ông, ôm lấy Tiểu Cố Ca, mấy người bọn họ bắt đầu trở về.
“Mẹ, chúng ta không đi báo danh cho đại ca sao?” Cố Chung nhỏ giọng hỏi.
“Đi, nhưng sao có thể tay không mà đi được chứ.” Kiều liên tục xoa đầu con trai, “Chúng ta về nhà trước, làm chút đồ ăn ngon rồi đến chỗ tiên sinh.”
“Ăn ngon?” Cố Lâu ngẩng đầu lên, miệng còn nhai kẹo hồ lô chưa ăn hết, “Mẹ định làm món ngon gì thế?”
Mấy huynh đệ tỷ muội bên cạnh đều nở nụ cười.
Tên ngốc tham ăn này nha.
Mấy mẹ con vừa đi vừa cười, không chú ý tới bởi vì nàng ra tay hào phóng, không để ý rằng vì sự hào phóng của mình mà đã có người lén lút theo dõi họ.