Kiều Liên Liên cũng bắt đầu dọn dẹp sạp hàng.
Nàng đưa mấy miếng thịt vụn và xương còn lại cho Cố Lâu, kế đó lại đem cái thớt gỗ lau khô bỏ rồi vào giỏ tre.
Kiều Liên Liên tuy bận rộn nhưng vui vẻ vô cùng, thế nhưng bỗng nhiên nàng thấy trước mắt tối sầm lại.
Nàng ngẩng đầu thì trông thấy một người đàn ông mặc thường phục xám, nhìn chằm chằm nàng từ trên xuống dưới: “Thịt kho bán xong rồi à?”
Giọng điệu này nghe khiến cho người không thích tí nào.
Kiều Liên Liên đứng người bình thản “Ừ” một tiếng.
“Công thức kho thịt của cô không tồi, có điều chỉ dùng để kho mỗi thịt dê thì không khỏi lãng phí, chưởng quầy nhà ta muốn thương lượng đôi chút, mua lại công thức của cô, đưa nó đi xa hơn nữa.” Người tới nhàn nhạt nói.
Hai đầu chân mày của Kiều Liên Liên nhíu lại.
Nàng vốn không định giữ lại công thức kho thịt, sớm muộn gì cũng sẽ truyền đi.
Nhưng đó là nếu đối phương đến nói chuyện với nàng bằng thái độ thành khẩn kìa, chứ không phải dùng cái giọng bố thí và lạnh lùng thế này.
“Không được.”
Thái độ Kiều Liên Liên còn lãnh đạm hơn cả đối phương, trả lời cũng cực ngắn gọn.
Đối phương sửng sốt, có lẽ là không nghĩ tới một người phụ nữ đèo theo con nhỏ lại khó lại khó đối phó thế này, trong mắt hắn xuất hiện một tia không kiên nhẫn, vươn một bàn tay ra hiệu: “Chưởng quầy của chúng ta nói, thấy cô mang theo con nhỏ không dễ dàng, đồng ý ra năm lượng bạc mua công thức, còn cho phép cô tiếp tục bán thịt kho, nhưng không thể mang công thức này bán lại cho người khác.”
Trong lòng Kiều Liên Liên cười lạnh một cái.
Chỉ có năm lượng bạc mà muốn mua đứt một công thức thịt kho ư, đúng là khinh người quá đáng mà.
Lại còn ra vẻ hào phóng, cái gì mà vẫn cho phép nàng bán, sạp hàng nhỏ của nàng vốn không thể giành nổi khách của tửu lâu, dù nàng có bán chung hay không cũng không ảnh hưởng gì đến người mua công thức.
Bàn tính cũng thật khôn khéo, đáng tiếc Kiều Liên Liên căn bản không chấp nhận.
Nàng cũng không ngẩng đầu lên: “Đây kế sinh nhai hằng ngày của ta và các con, không bán.”
“Cô…” Người tới hoàn toàn nổi giận, “Được, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, cô có biết tửu lầu nhà chúng ta là đâu không hả? Vân Tịch Lâu, đây chính là một trong hai tửu lâu lớn nhất ở huyện Tà Dương, nếu cô đắc tội chúng ta thì từ nay về sau cũng đừng có mơ mà buôn bán ở huyện Tà Dương nữa.”
Đến chịu, còn uy hiếp cơ à.
Kiều Liên Liên thở dài, nàng biết một quả phụ mang theo mấy đứa con kiếm tiền không dễ dàng, nhưng không nghĩ lại khó tới như vậy.
Tuy nhiên cũng chẳng sao, nàng cũng không có gì đáng phải sợ.
Sau khi thu dọn đồ đạc xong xuôi rồi đưa bọn nhỏ đứng ở góc chờ, Kiều Liên Liên lạnh nhạt đối phó với người vừa tới này.
“Năm lượng bạc mà muốn mua đứt công thức thịt kho của ta à, ngươi có biết chỉ một tháng ta có thể kiếm được năm lượng không? Ai mà cần tiền này của ngươi, đừng mang một cái tửu lầu nát tới dọa người ta, ngươi chẳng qua cũng chỉ là một tiểu nhị mà cứ ngỡ mình làm chưởng quầy luôn hử?” Nàng châm chọc nói.
Ánh mắt của người tới hoảng loạn chớp liên hồi.
Đúng là hắn chỉ là tiểu nhị, nhưng chưởng quầy coi trọng hắn, để hắn tới bày kế sách làm ăn, nên tự nhiên hắn cũng muốn lấy danh của tửu lâu mà ra vẻ.
“Vân Tịch Lâu của chúng ta có thể để mắt đến công thức của nhà cô thì đó là phúc phần của cô rồi, cô đừng có mà không biết thân biết phận.” Giọng hắn oang oang: “Cẩn thận sau này bán không được thịt kho đấy.”
“Cút.”
Kiều Liên Liên chỉ đáp lại đúng một chữ, kế đó đeo giỏ tre lên lưng, không thèm quay đầu lại mà đi luôn.
Người tới thiếu chút nữa tức đến phun máu.
“Được, được lắm.”
Hắn giận dữ quay đầu đi thẳng đến Vân Tịch Lâu ở bên cạnh trấn Tây Dương.
Gặp được chưởng quầy, hắn thêm thêm mắm thêm muối kể lại đầu đuôi.
Cuối cùng, còn kích động nói: “Đến mười lượng bạc mà nàng ta đều chướng mắt, còn nói mạnh miệng một tháng là có thể kiếm được, chưởng quầy phải đến cho nàng ta mở to mắt ra mà xem, nếu không Vân Tịch Lâu chúng ta sao mà đứng vững được nữa!”
Chưởng quầy Vân Tịch Lâu vuốt ve chòm râu dê, một lát sau mới gật gù.
Tuy rằng xuất hiện người không thể hiểu được nhưng hứng thú của Kiều Liên Liên vẫn không hề giảm tí nào.
Đồ ăn mua trữ trong nhà của hai ngày trước đã ăn hết, nàng quyết định dẫn bọn nhỏ đi mua chút rau củ, sau đó lại mua cho nhóc ham ăn ít bánh trái.
“Mẹ, muốn ăn thịt thịt, thịt thịt cơ.” Cố Lâu ôm đùi mẹ kế mè nheo.
Kiều Liên Liên buồn cười.
“Mỗi lần trong nhà kho thịt dê đệ đều ăn hết cả nửa cái chân, còn muốn ăn thịt nữa hử?” Cố Thước khinh bỉ liếc tam đệ một cái: “Ăn ít thôi, mẹ còn phải bán lấy tiền nữa.”
Cố Lâu mím môi, tủi thân cúi đầu xuống.
Hức hức, tỷ tỷ là người xấu, tỷ tỷ không cho mình ăn thịt.
Kiều Liên Liên không chịu nổi nhất là vẻ mặt này của cậu nhóc, bèn lắc đầu bất đắc dĩ nói: “Được rồi, vậy thì mua thịt ăn, con muốn ăn thịt gì?”
Cố Lâu tức thì lộ ra nụ cười thỏa mãn: “Chỉ cần thịt là được ạ.”
Nhóc tham ăn này đúng là không kén chọn.
Kiều Liên Liên bế Cố Ca, mỉm cười hỏi: “Vậy hỏi Ca Nhi xem, Ca Nhi muốn ăn gì nào?”
“Mẹ làm cái gì Ca Nhi ăn cái đó ạ.” Cố Ca hết sức ngoan ngoãn đáp.
Cố Thước đứng cạnh liếc Cố Lâu một cái: “Còn chẳng ngoan bằng bé năm.”
Cố Lâu làm mặt quỷ.
Kiều Liên Liên nhịn cười, suy tư một lát rồi nói: “Vậy mua thịt gà đi, vừa tốt cho sức khỏe vừa ngon nữa.”
Hiếm khi thấy Cố Thành cũng gật đầu.
Có phải thịt gà hay không cũng không quan trọng, chủ yếu là vì sau mấy ngày ăn thịt dê nên có hơi ngán thôi.
Bây giờ chỉ cần không phải thịt dê thì đều được hết.
Đang nói chuyện, mấy mẹ con dừng lại trước một quầy bán gà, Kiều Liên Liên cẩn thận chọn ra hai con gà trống nhỏ.
Chủ quán dùng dây thừng cột chân con gà trống nhỏ lại rồi bỏ vào sọt tre trên lưng Kiều Liên Liên.
Để phòng ngừa giữa đường gà ị phân làm dơ sọt tre, Kiều Liên Liên cố ý bảo chủ quán lót thêm một lớp cỏ khô.
Ngay sau đó, mấy mẹ con lại đi mua hai phần bánh hoa quế và một ít củ quả sấy giòn cho mấy đứa nhỏ ăn vặt lúc rảnh rỗi.
Cuối cùng là đến chỗ Vương đồ tể lấy hai cái đầu dê đã lột da.
Kiều Liên Liên đã thương lượng với Vương đồ tể giá cả xong xuôi, một cái đầu dê một trăm văn tiền, mà phải là đầu dê béo nhất, mỗi ngày để lại hai cái cho nàng.
Miệng vợ của Vương đồ tể thì đồng ý lia lịa, còn cầm 500 văn làm tiền đặt cọc trước.
Kết quả hôm nay đến thì chỉ thấy mỗi da dê đầy đất và một ít máu, không có một cái đầu nào cả.
“Vương đồ tể.”
Kiều Liên Liên nhíu mày, trong lòng có dự cảm không tốt, “Dê của ta đâu?”
Vương đồ tể không ra mà để cho Vương tẩu ra mặt.
“Chuyện là, Tiểu Kiều à.” Điệu cười của Vương tẩu có hơi miễn cưỡng, “Thật ngại quá, hiện tại không đủ thịt để bán, dê mà cô đã đặt, ta cũng không có để mà đưa cho cô được."
Nàng ta trả lại 500 văn tiền đặt cọc trước đó về, như ném một củ khoai lang phỏng tay vậy.
“Sao các ngươi có thể làm như vậy? Dê chúng ta đặt không có vậy ngày mai chúng ta lấy gì mà bán?" Cố Thước tức giận đến mức ngực phập phồng, cô bé là người đầu tiên đứng ra tranh luận với Vương tẩu.
“Cô bé, chuyện này cũng không thể trách chúng ta được, đây… Chúng ta không thể bán thịt cho các ngươi được.” Sắc mặt Vương tẩu sầu khổ: “Ây, ta nói thật cho các ngươi biết, các ngươi đắc tội với người ta nên dê này ta không thể bán thật, nếu ta bán thì nhà ta sẽ không thể kiếm sống được nữa.”
“Nhưng các ngươi cũng không thể lật lọng chứ.” Cố Thước không chịu cũng không buông tha: “Đây chẳng phải là lừa gạt chúng ta sao?”
Có thể trở thành vai ác thì chắc chắn tính tình cũng không tốt cho mấy.
Tính cách của Cố Thước chính là một quả ớt cay nhỏ, thường ngày đều bị giấu nhẹm đi.
Mấy ngày nay, dưới sự khích lệ như cố ý cũng như vô tình của Kiều Liên Liên mà tính tình của cô bé cũng dần phơi bày ra, bây giờ có cãi nhau với người ngoài cũng không hề thấy bối rối chút nào.
“Cô bé à, ngươi đừng làm khó chúng ta nữa, muốn trách thì trách các ngươi đã đắc tội với người không nên đắc tội đấy.”